Chương 10: Bị giam

831 43 1
                                    

Charlotte cảm thấy vật này có vẻ không hoàn trả được rồi, nếu thế nàng cũng không lãng phí thời gian nữa, lòng bàn tay vừa thu lại cầm cái hộp bỏ vào túi áo blouse trắng.

Trở lại phòng làm việc, điện thoại di động bên trái trong túi rung một cái, nàng quét mắt cực nhanh trên màn hình, là tin nhắn từ Engfa.

[Nè cho chút mặt mũi đi, đừng ném thùng rác nhé]

Nàng ngẩng ra, lập tức bật cười đem hộp định bỏ vào ngăn kéo, được một nửa thì dừng lại, cuối cùng vẫn là lấy ra bỏ lại vào túi áo.

Buổi chiều cô còn có việc chính, ra khỏi bệnh viện thì tùy tiện ăn một chút đồ ở ven đường, sau đó cưỡi mô tô chạy đến khu phía bắc thành phố.

Ngày hôm qua có 1 tên giới thiệu cái mối làm ăn kia, công ty cùng nhà của con nợ đều ở quận Bang Bon, số tiền nợ 222 triệu bath cũng không coi là nhiều, lại nói thêm chủ nợ đồng ý trích một phần năm tiền nợ làm thù lao, mối này coi như là làm thoải mái.

Theo tư liệu mà tên giới thiệu cung cấp, ông chủ gọi là Dam U mặc dù là làm kỹ sư xây dựng của một doanh nghiệp kinh doanh xi măng nhỏ, nhưng người này cũng coi như là thành phần tri thức có ăn học, nhìn hình trên thẻ căn cước lại rõ ràng là một bộ dáng tuấn tú lịch sự.

Nhà là do hắn ta tự xây, một ngôi nhà ba tầng, nhìn bên ngoài cũng không tính là quá giàu sang gì.

Engfa đại khái cũng có chút ấn tượng, cô đi xung quanh ngồi nhà một vòng. Ở cửa có một bé gái chừng ba tuổi đang chơi bóng cao su, chắc là con gái của Dam U, trông chừng cô bé đó là một bà cụ ngồi trên xe lăn.

"Người anh em, tôi biết cô đến đây để đòi nợ." Đúng là con nợ Dam U.

"Tôi đây cũng không thích vòng vo, thiếu nợ trả tiền là chuyện hiển nhiên. Chúng ta đều là lăn lộn vì miếng cơm thôi."

"Cô nói phải, tiền, tôi nhất định sẽ trả. Nhà này tôi đã nhờ người rao bán, cần một tuần lễ để xoay vòng vốn, làm phiền cô nói với ông chủ bên kia cho tôi thêm chút thời gian, đến kỳ hạn tôi nhất định sẽ đem tiền còn thiếu đến nộp."

Cô lúc này cũng không tỏ thái độ gì, mặt tỉnh bơ nhìn chăm chú Dam U, giống như muốn tìm ra sơ hở từ ánh mắt, giọng nói từng chữ của người này.

"Tôi ở nơi này đã mười mấy năm, một nhà già trẻ đều ở đây, sẽ không trốn mà muốn cũng không trốn nổi. Một lời đã hứa nhất định sẽ làm, chỉ xin cô đừng đi quấy rầy bọn họ."

"Tự giải quyết cho tốt"

Cô trở lại bên cạnh xe máy, gọi một cú điện thoại cho tên giới thiệu.

"Chị Fa có chuyện gì?"

Cô đem toàn bộ sự việc thuật lại một lần, Tên giới thiệu đồng ý chuyển lời cho ông chủ bên kia.

Chưa đến năm phút, Tên giới thiệu đã gọi lại.

"Ai ôi chị hai của tôi ơi, ông chủ bên này nói, tiền nợ phải đòi được trong ba ngày tới, lão Dam này là một con cáo già đội lốt người nhã nhặn thôi. Chủ nợ nói chị trước mắt có thể đi dọa con gái của hắn."

[ Englot ] CÔ BÁC SĨ VÀ TÊN LƯU MANH MAY MẮN Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ