Chương 15: Engfa thích em

1K 49 5
                                    

Theo sau đội trưởng Suk còn có bốn người nữa, Charlotte đi song song cùng ông.

"Đám người kia đi rồi chứ?"

"Đi rồi."

"Oh"

Trở lại nhà, Chompu đang đùa với bánh ngọt, vừa thấy nàng liền bất mãn than thở: "Chị đi tản bộ cũng có thể đi lạc nữa hả, chờ lâu đói muốn chết!"

"Mới xong bữa tối bao lâu đâu mà bây giờ em đã than đói bụng hả? Như vậy còn có thể lăn lộn trong giới giải trí à?"

"Từ ngữ quái quỷ gì đây, cái gì mà lăn với chả lộn, người ta gọi đó là sự nghiệp, là sự nghiệp đó bà chị của tôi ơi! Ba, mẹ, mọi người, mau tới ăn bánh ngọt!"

"Ngốc!"

Đèn lớn dần tắt, ánh sáng ấm áp từ những ngọn nến bao phủ lên gian phòng, khúc hát mừng sinh nhật Mẹ cô năm mươi hai tuổi vang lên.

Ầm ĩ vui vẻ qua đi, Mẹ cô mới gọi nàng vào một bên: "Charlotte con lại đây một chút."

"Tới ngay ạ."

"Tiểu Win rất hiểu chuyện, mới vừa rồi còn gọi điện đến chúc mừng sinh nhật mẹ đấy. Mẹ biết con thích cậu ta đã nhiều năm, có phải cậu ta gần đây cũng bắt đầu có ý với con không?"

"Ý gì ạ?"

"Đàn ông ấy mà, luôn phải trải đời một chút thì mới biết được cái gì là quan trọng, mẹ cảm thấy, cậu ta đối với con quả thật có tình cảm."

"...."

"Có thời gian thì hẹn câu ta đến nhà dùng cơm. Con và Chompu đều là những đứa bé ngoan, không bao giờ phô bày thân phận của ba, nếu con và Win nên duyên phận thì cũng nên cho cậu ta biết, Charlotte? Sao không nói gì vậy?"

"Để con xem lại đã."

"Hẹn xong rồi thì nói với mẹ."

............

Charlotte trở lại phòng ngủ, trong lòng buồn bực ngã xuống giường.

Nhắm mắt lại, trong đầu không phải vì chuyện "Win muốn theo đuổi mình". Mà là chuyện một giờ trước ở quận Ratchathewi, khi nghe được tiếng tim đập lúc người kia che chở cho mình.

Nhịp tim đập vừa mạnh mẽ vừa hoang dại như tiếng sấm.

Chỉ là hình như lúc nàng mới rời đi, cô giống như không vui vẻ lắm? Vẻ mặt lúc đó của cô tựa như một giây kế tiếp sẽ hung dữ với nàng vậy.

Nàng bật cười, vì mấy chuyện loạn thất bát nháo này mà cùng cô ở chung một chỗ lâu như thế, lại còn có thể nhớ rõ từng tính nết hung hăng của cô.

Nàng trở mình, cầm điện thoại di động lên mở Facebook ra, hiển thị tài khoản Engfa đang onl giống như một đốm lửa nhỏ xuất hiện trên màn hình.

[Về rồi sao?]

Đánh chữ xong lại xóa, xóa xong lại nặng nề đánh lại, dùng dằng nửa ngày, cuối cùng lại gửi đi một cái icon "xoa xoa đầu" giống như vỗ về an ủi.

Rất nhanh bên kia liền trả lời.

[Chưa.]

[Ở bên ngoài hóng gió hả? Lạnh lắm.]

[ Englot ] CÔ BÁC SĨ VÀ TÊN LƯU MANH MAY MẮN Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ