"Tại sao cậu lại có thể chứ? Từ trước tới giờ tớ luôn đối xử tốt với cậu cơ mà? Lúc nào tớ cũng làm mọi điều vì cậu, thế mà cậu lại..."
[...]
Bên trong căn phòng u tối không rõ ánh đèn, trên bề mặt chiếc giường trắng tinh khôi ấy Amy đang ngồi co chân lại khóc sướt mướt. Cũng đã vài ngày sau khi xảy ra mâu thuẫn giữa cô và Sonic thì cô lại không thèm bước chân ra khỏi nhà cũng chỉ vì hiện trạng bây giờ của cô.
"Không lẽ mọi hành động của cậu ấy đối với mình đều là giả dối hết sao?..."
Giọng nói nghẹn ngào vang vọng trong căn phòng trống trải, chẳng ai có thể trả lời cô, chỉ có sự tĩnh lặng đáng sợ bao trùm lấy không gian. Cô ngả đầu lên chiếc gối trắng tinh khôi, nhưng lòng lại rối bời hơn bao giờ hết.
Cổ họng cô bắt đầu có chút ứ nghẹn. Cô hơi nghi ngờ về cách cư xử của Sonic từ trước đến giờ. Ban đầu, cô luôn tin rằng tình cảm của mình dành cho Sonic là chân thành, là đủ để khiến anh hiểu được tấm lòng cô. Nhưng rồi, mọi sự cố gắng dường như chỉ là vô ích. Cô đã nhận ra rằng, mỗi lần cô cười đùa, Sonic chỉ đáp lại bằng những nụ cười gượng gạo, mỗi khi cô tiến lại gần, anh lại tìm cách lảng tránh và giữ khoảng cách với cô.
Trước đây, cô chưa từng nghĩ nhiều về điều đó. Nhưng bây giờ, khi nhìn lại, Sonic chưa bao giờ thật sự mở lòng với cô.
...
Yên tĩnh đến lạ thường, không còn nghe thấy tiếng khóc nức nở của cô nữa mà chỉ chỉ nghe đâu đó tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ bên tai. Gió bên ngoài lại nổi lên lùa vào căn phòng cô, tấm màn cửa sổ bị vén qua do sức gió làm lộ ánh sáng mặt trăng rọi xuống thẳng trên chiếc giường nơi cô thu người một góc trong tấm chăn.
Amy vô thức quay sang, kế bên là tấm hình chụp giữa cô và Sonic được đặt lên trên chiếc bàn nhỏ nằm ngay cạnh đầu giường. Cô cầm lên, tuy có hơi hoài niệm nhưng phần nào lại thấy đau lòng vô cùng.
[...]
"Ngươi, quá yếu đuối!!!..."
...
Ngay sau đó, căn phòng vẫn còn tối om lạnh lẽo ấy bất ngờ xuất hiện luồng sáng màu đỏ và các khối lập phương đỏ thẫm lơ lửng xung quanh từ góc phòng. Amy nhìn thoáng qua thì mới thất thần.
Một sinh vật bí ẩn nào đó trông rất đáng sợ, hắn bước ra từ trong luồng sáng đó. Chậm rãi từng bước về phía cô, nỗi sợ mới dâng trào trong tâm trí.
"Ngươi là ai!? Sao lại vào được đây!?" - Amy lấy ra vũ khí của mình rồi thủ sẵn trên tay, cô nhảy cẩn ra khỏi chiếc giường và lùi ra xa kẻ vô danh ấy. Hắn ta nhìn thấy dáng vẻ phòng thủ của cô thì không có phản ứng gì cả mà chỉ nhếch môi cười tỏ vẻ có chút hứng thú với cô.
"Chào cô nhóc. Ngươi quên ta rồi sao?"
"Cái gì? Ta không quen ngươi! Làm ơn cút ra khỏi phòng ta!"
"Hửm? Hahaha! Các ngươi đúng là một lũ mau quên!"
Amy bàng hoàng suy nghĩ một lúc, dù không biết kẻ đứng trước mặt mình là ai nhưng trông hắn có vẻ rất là quen thuộc. Cô nhớ rất rõ là mình đã từng nhìn thấy và gặp hắn từ lúc nào rồi nhưng lại không nhớ rõ là khoảng thời gian nào cả. Cô cố gắng lục soát toàn bộ kí ức của mình.

BẠN ĐANG ĐỌC
[Sonic The Hedgehog] - Protect You Forever II: Infinite's Revenge
Aksi[Only on Wattpad] ..... Infinite, hắn đã được hồi sinh không rõ lí do sau khi bị Phantom Ruby nuốt chửng và quay lại với mục đích xấu xa của mình - thống trị cả thế giới, nơi mà bạn bè Sonic đang sinh sống. Thế nhưng, một thực thể bí ẩn được cho rằn...