10.

164 27 15
                                    


Giờ cũng là năm giờ chiều, bầu trời nhuộm mình bằng những gam màu rực rỡ, dãy trời ươm mình bằng hàng mây đủ màu, không khí của một buổi tan tầm, thì vốn ồn ào, náo nhiệt như vậy, nhưng lâu lắm rồi, hắn chưa cảm nhận lại điều này. Để lồng ngực căng đầy cái không khí tuy lạ mà quen. Gemini liếc mắt nhìn người kế bên, Fourth vẫn chưa nói gì từ lúc ấy.

"Dáng vẻ của bà ấy giống mẹ của em."- Như biết được thắc mắc trong cái liếc mắt hắn, em mở lời trùng khớp với lúc Gemini định hỏi, làm hắn không khỏi bất ngờ. Nhưng rồi Gemini cũng cố định lại đôi mắt đang lung lay trong ngỡ ngàng, hắn trầm ngâm đợi em nói tiếp.

"Ngày trước, vì cái đói, mà mẹ cũng đi ăn cắp, bà ấy biết đó là sai nên cũng chỉ dám lấy một bó rau. Nhưng tiếc là lúc đó, người bắt bà ấy không phải là em của lúc nãy. Mẹ em trở về với gương mặt bầm tím và một bó rau nát tươm trong tay."

Lần này cũng như bao lần, em đưa đôi mắt không chút gợn sóng, kể về quá khứ vụn vỡ. Thì ra người ta biết đó là không đúng, nên bọn họ chẳng dám lấy cái gì nhiều. Nó chỉ đủ để cái đói không còn cào cấu bụng họ mỗi đêm, chỉ là người đời mặc định đúng sai rõ ràng lắm, cứ ăn cắp ăn trộm thì đánh thôi.

"Sao mẹ em không xin, tôi nghĩ họ sẽ cho?"- Hắn hỏi.

"Em cũng từng hỏi mẹ như vậy, nhưng Gemini biết không, mẹ em không trả lời. Nhưng rồi sau này em hiểu, chỉ cần những người như bọn em xuất hiện, cũng đủ khiến họ xua đuổi, nói chi là mở lời."

"Và nếu như lời nói của mẹ em có giá trị, thì có lẽ gia đình em đã không nghèo."

Nói rồi em lại cười trong ánh chiều rực rỡ. Đáng tiếc lắm, bọn họ không có lựa chọn, không giống bài thi có đáp án để chúng ta điền câu trả lời, người nghèo, bọn họ không có tiếng nói.

Rồi cả hai im bặt lần nữa, không khí tựa như hòn lửa đỏ hồng kia, chìm xuống sau lớp nhà cao tầng dày cộm, rồi vụt mất, để lại cả bầu trời trống không. Không còn lời nào, nói tiếp.


"Gemini định khi nào đem biếu giỏ quà vậy ạ."

Fourth sắp xếp đồ vừa mua được trên bàn, biết là mua quá tay, nhưng em cũng chẳng ngờ là nó nhiều đến thế, đến mức chỗ này sắp tràn xuống đất. Chỉ toàn là thịt là thịt, em tự hỏi không biết trong tủ lạnh có đủ chỗ không.

"Ừm, hay bây giờ đi luôn, tôi cũng muốn cảm ơn."

Tay vừa phụ Fourth sắp đồ vào tủ lạnh, hắn vừa trả lời, đã lâu lắm rồi cái tủ này mới đầy ắp như vậy, giống hồi mẹ hắn còn sống. Mắt Gemini phút chốc đọng lại chút vấn vướng, nỗi nhớ này vẫn trú ngụ trong tâm hồn cậu trai trẻ.

"Tôi thay đồ lịch sự một chút, em có muốn thay không."

Fourth đang quay cuồng với số thức ăn trước mặt, em sắp hoa mắt với mấy khay thịt này rồi, không phải vì màu mà vì con số được dán trên nó, cái nào cũng quá trời số. Khi nãy, lúc thanh toán em lo nhắc chuyện giỏ quà, nào có để ý tổng hóa đơn.

Thấy cái đầu nhỏ em cứ chăm chú dán lên chỗ thịt mới mua, hai mắt Gemini tròn xoe, hắn vừa mắc cười vừa khó hiểu hành động của em.

Em Là (Drop)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ