17

6 0 0
                                    

Phương Nhi bước chân xuống lầu, nhìn ba đang nói chuyện với một người con trai xa lạ khiến nàng thêm cáu gắt

- Ba mang con về bằng mọi cách rồi lại tống con đi bằng phương pháp khác sao?

Ông Nguyễn nhàn nhã uống trà, khẽ nhắc nhẹ Phương Nhi một câu

- Nhà đang có khách, có chuyện gì để tối hẳn nói

- Con không chấp nhận hôn sự này.

Chàng trai bên kia sắc mặt cũng khó coi, không nghĩ Phương Nhi cự tuyệt chuyện hôn lễ tới vậy

- Đây là cậu Tài,  con ông Liêm đối tác của ba. Lần đầu gặp mặt hai đứa nên chào hỏi vài câu đi chứ

Ông Nguyễn gạt phăng câu nói của nàng, chuyển sự chú ý sang chàng trai trước mặt

- Chào em Phương Nhi, anh là Tuấn Tài.

Phương Nhi không thèm liếc mắt, nàng chỉ nhìn chằm chằm về phía ba của mình đang cố gắng lẩn tránh.

- Sau này có chuyện gì xảy ra cũng chính là do ba ép buộc con.

Nàng bỏ lên lầu, để ông Nguyễn mặt dần đen lại. Đứa con gái này sau chuyến đi thì trở nên cứng đầu hơn lúc trước

- Cậu về nhà trước đi. Buổi đính hôn vẫn sẽ được diễn ra như dự kiến

Tuấn Tài gật gù, anh đứng lên chào ông Nguyễn rồi rời khỏi căn nhà to lớn nhưng lạnh lẽo vô cùng. Nghĩ tới Phương Nhi, một cô gái trẻ đẹp vô cùng chín chắn càng làm anh thích mê, muốn đem về làm vợ liền.

Phương Nhi sau khi trở về phòng thì ấm ức. Ngay cả những chuyện cá nhân mang tính quyết định cuộc đời mình, nàng vẫn không thể dành quyền tự quyết hay sao? Tưởng rằng ông Nguyễn bắt nàng về vì lo cho an nguy sức khỏe con gái, nhưng không...ông đã âm thầm chấp nhận đính hôn giữa con mình cùng với một chàng trai xa lạ mà nàng chưa từng quen biết. Đây lại là cuộc hôn nhân mang tính chất công việc hay sao?

Nàng nằm trên giường tủi thân khóc nấc. Những lúc yếu đuối và đau khổ thế này, vẫn chỉ có mỗi một mình Phương Nhi chịu đựng, chưa từng có ai bên cạnh vỗ về nàng cả. Đỗ Hà hiện tại không có ở đây, mẹ nàng thì chưa bao giờ xuất hiện lúc nàng cần cả, ba nàng thì khỏi nói...ông lúc nào cũng là người mở đầu cho những đau khổ của Phương Nhi. Còn Bảo Ngọc...kể từ khi cuộc gọi chớp nhoáng kết thúc cũng đã hơn hai tuần rồi, Phương Nhi chưa nhận được bất kì tin tức nào cả.









Em đã quên chị chưa? Còn chị ngay cả khi bị mang tâm tư tình cảm ra làm một cuộc trao đổi vô vị..vẫn không hề quên em!































Qua mùa mưa, đáng lí trời phải nắng chứ. Đằng này ngày méo nào cũng mây đen kịt, làm tâm trạng Bảo Ngọc sầu não không thôi. Công nhận ông Nguyễn Du nói đúng, " người buồn cảnh có vui bao giờ đâu", hỏng biết hồi đó ổng có thất tình như cô hay không..

Dạo nảy cô tự nhốt mình trong nhà, thực hiện bế quan tỏa cảng với xóm làng xung quanh nên an toàn ghê. Mấy mẹ hàng xóm nói con Ngọc nó bị bắt đi cách ly nên tởn rồi, đâu dám đặt chân ra ngoài nữa, nhưng mà họ không biết cô là bị con đĩ tình yêu hành hạ đến thân tàn ma dại, thở còn lười nói chi là đi đây đí đó...







Trạm xá tình yêuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ