Hơn một tuần trôi qua, phòng cách ly số 77 vẫn y nguyên bốn con người, nhưng tình trạng sức khỏe của họ tiến triển rất tốt, dự định là tuần thứ hai cả phòng sẽ được chuyển đến khi cách ly an toàn, không còn chung khu với các bệnh nhân có khả năng truyền nhiễm cao nữa.
Và chuyện tình cô thôn nữ nghèo Lê Nguyễn Bảo Ngọc với vị bác sĩ xinh đẹp Nguyễn Phương Nhi vẫn chưa hề có tiến triển gì, mà chính chủ Lê Nguyễn Bảo Ngọc cho đến thời điểm hiện tại còn khăng khăng khẳng định mình "thẳng".
Mọi chuyện có lẽ tiếp diễn như thế cho đến khi họ bệnh không chừng...Bảo Ngọc và Phương Nhi có phải chăng chỉ là người lạ thoáng qua, lướt ngang nhau như những cơn gió vô tình.
Nhưng hai nhà hiền triết chung phòng cách ly với cô đã khẳng định rằng, hai người chính là mối lương duyên tiền điện đã được định đoạt trước, trong một ngày không xa nào đó, khoảng cách của hai người sẽ được phá bỏ. Còn khi nào thì hai hiền triết không nói...
Và ngày ấy đã đến!!
Như bao buổi sáng, cả khu cách ly đều kéo nhau ra sân tập thể dục. Và hơn ai hết, Bảo Ngọc cực kì mong chờ khi được chuyển sang khu mới, chuyên mục tự làm mệt nhau buổi sáng này sẽ được xóa bỏ.
Ba đứa - Lương Linh, Thùy Tiên và Bảo Ngọc đang chơi cò bẹp ở sân, trên hành lang bênh viện xuất hiện một thân ảnh có đánh Bảo Ngọc té bờ té ruộng cũng không thể nào quên được. Hôm nay Phương Nhi diện áo sơ mi trắng cùng quần bó màu đen năng động, tóc của nàng bồng bềnh lắm nên luôn được nàng xỏa trên vai.
Mọi thứ đều không có gì đặc biệt cho tới khi cô thấy một tên nam nhân đi bên cạnh nàng, vô cùng cao ráo và điển trai. Anh ta thều thào gì đó mà khiến Phương Nhi cười thích thú. Lâu lâu những sợi tóc mai đáp xuống trước mặt nàng, Phương Nhi nhẹ nhàng vén chúng sang tai cùng với nụ cười luôn nở trên môi...trong mắt cô lúc này nàng hệt như những cô thiếu nữ hẹn thùng bên cạnh người yêu!!
- Á há há há, Thùy Tiên đạp mức rồi. Chị Ngọc lại đây búng tai bả đi...ơ?
Thùy Tiên với Lương Linh vẫn tiếp tục trò chơi đang dở, đến bây giờ mới phát hiện Bảo Ngọc đã rời đi từ lúc nào. Hai đứa kéo nhau tìm cô từ ngoài sân đến toilet, từ trái qua phải, từ trong tới ngoài...cuối cùng trở về phòng bệnh thì thấy cô đang nằm quay mặt vào trong.
- Ê mai qua khu mới mà bà đổ bệnh là mệt lắm à nghen.
Chỉ có con Linh là ngây thơ tưởng chị Ngọc của nó đố bệnh, chứ...đôi mắt của Thùy Tiên đã nhìn thấu hết hồng trần. Thôi thì kệ mày, cho bỏ cái tật cứng đầu!!
Phương Nhi vẫn tiếp tục công việc chăm sóc cho các bệnh nhân của nàng. Hôm nay không hiểu sao nàng thấy trống vắng cái gì đó, nhưng là cái gì thì nàng không rõ. Nàng luôn khám cho Bảo Ngọc sau cùng để cô có thể nói phiếm vài câu mà không ngại các bệnh nhân khá chờ đợi.
Nhưng có vẻ hôm nay bạn nhỏ kia không vui, vừa khám xong đã tiến về giường nằm, một lời cũng không hé. Và...hôm nay Bảo Ngọc cũng không còn chằm chằm nhìn nàng nữa. Tự dưng Phương Nhi thấy buồn, nàng có đưa mắt nhìn cô một chút trước khi rời đi.