|lowercase|
"em yêu anh."
"..."
"em biết là anh sẽ không tin.""chương...anh."
"em yêu anh thật lòng."
"chương."
"anh à, em không thể sống thiếu anh được."
"...chương để anh nói đã."
"vâng."
"a-anh xin lỗi, anh nghĩ mình cần thêm thời gian...chuyện này bất ngờ quá."
"vâng, em biết."
"em sẽ luôn chờ anh."
"..."
______________________________
đã năm ngày kể từ khi nó tỏ tình với anh rồi, khi nghe được lời yêu từ nó anh vui lắm, bởi nó là người anh thầm thương bấy lâu nay mà.
vũ ngọc chương ấy, nó đúng là một trapboy chính hiệu. sáng làm nhạc, tối vào bar, đêm thì đưa đẩy cùng mấy em gái nóng bỏng.
đỏ chói ra đấy nhưng mà có hề gì chứ, anh mù màu. trước đây anh đã từng mạnh miệng tuyên bố thẳng rằng nếu không phải mấy em người mẫu dáng xinh mặt đẹp thì sẽ chẳng có ai chiếm được trái tim của người miền núi chất này. cái thời ấy còn trẻ trâu anh cứ nghĩ thế là ngầu, để rồi bây giờ bị conđitinhiu vụt sấp mặt.
lần đầu gặp nó là lúc anh đang loay hoay ở sân bay, đó là lần đầu tiên anh đi máy bay nên còn bỡ ngỡ, cứ đứng đực ra không biết phải làm gì. chắc nó thấy anh lúng túng nên ra giúp đỡ, nói chuyện 1 hồi mới biết hóa ra cả hai bay cùng chuyến, lại còn cùng đi thi rap việt. sau khi lên được máy bay rồi nó còn cười khà khà rồi nói
"em thấy bọn mình có duyên đấy, khi không lại gặp nhau thế này, bọn mình là đồng nghiệp rồi đấy."
"hì, em đừng nói thế, anh còn sợ không qua được vòng 1 nữa là." anh tự thấy mình vẫn còn kém lắm, nghe nó nói vậy thì vừa vui vừa ngại.
"thật là...anh đừng tiêu cực thế chứ, cứ cố gắng hết mình là được." thấy anh nói vậy cái nó liền động viên ngay, đúng là người tốt mà.
"ừ, cảm ơn em lắmm."
cuộc trò chuyện khi ấy chỉ đơn giản thế thôi, vậy mà anh đã bị chất giọng ngọt ngào của nó mê hoặc rồi. nói chuyện với nó cứ như rót mật vào tai, làm sao anh có thể không thích chứ.
may mắn là cả hai cùng qua được vòng 1, lại còn cùng về đội hlv bray. sau chuyển vào nhà chung mới thấy hóa ra lại chung phòng, này thì gọi là số rồi chứ đâu chỉ là duyên nữa.
anh thấy ông trời biết thương người thật đấy, bởi anh lỡ thương nó mất rồi. được ở cùng crush thì còn gì tuyệt bằng chứ.
nhưng nói thì nói vậy thôi chứ anh có chết cũng chả dám nghĩ đến ngày anh với nó thật sự thành một đôi. nó thì nổi tiếng, tài giỏi lại còn giàu có, được mệnh danh là hoàng tử long biên cơ mà. còn anh thì còn non kém lắm, chỉ là yêu thích và đến với rap một cách vô tình thôi, làm sao xứng với nó được.