|lowercase|
hai người cứ thế sóng bước. không ai nói thêm lời nào, bởi cả hai cùng đang cố vật lộn với đống suy nghĩ của chính mình rồi.
gã lén nhìn em.
'em vẫn dễ thương như ngày nào' gã nhớ lại ngày đầu tiên nghe thấy chất giọng ngọt ngào của em. không tốn quá nhiều thời gian để hoàn toàn chìm đắm vào âm thanh trong trẻo ấy. và đó cũng là lúc mà gã biết rằng phải kéo bằng được em về đội.
lần đầu gặp mặt em vẫn còn ngại và tự ti. thỉnh thoảng liếc nhìn gã rồi lại quay đi khi bị phát hiện chứ chưa dám nhìn thẳng. lúc đó nét nặt em vẫn còn phảng phất một chút ngây thơ, năng động. từ ánh mắt của em khi ấy, gã đã chắc chắn rằng mình phải có được em. không phải trong team mà là trong tim.
nhưng điều đó có vẻ khó, hoặc có thể sẽ không bao giờ thực hiện được. gã quay vội đi, sợ nếu nhìn em thêm sẽ không kìm được lòng mất.
lần này đến em lén nhìn gã.
em yêu gã - bùi xuân trường yêu lê tuấn anh. yêu từ những điều nhỏ nhặt gã dành cho em, yêu từ những lời hỏi thăm, những câu động viên và những hành động ấm áp.
em còn chẳng biết mình đã rung động từ bao giờ, chỉ biết rằng bây giờ gã đã là một câu chuyện để em nhớ đến hàng ngày rồi.
xuân trường mải bận tâm đến dòng suy nghĩ của mình mà quên đi thực tại. quên mất rằng em vẫn đang nhìn gã với một ánh mắt tràn đầy tình yêu.
cảm nhận được ánh mắt của em, tuấn anh quay lại.
"sao, có chuyện muốn nói với anh à?" gã gặng hỏi. hai tay xoa bả vai em giúp làm ấm cơ thể.
em định nói gì đó nhưng lại thôi, rồi cứ ấp a ấp úng. gã kiên nhẫn đợi.
"em tưởng anh mới là người có chuyện cần nói chứ?" sau vài phút lưỡng lự, em vẫn không giám nói ra suy nghĩ trong lòng.
gã không trả lời.
"nghỉ chút đã nhé, đợi anh." gã dặn em tìm ghế đá ngồi nghỉ rồi chạy đi.
em không muốn nghỉ, chỉ muốn biết gã định làm gì. sau hơn mười phút gã quay lại với một túi đồ nhỏ.
"sao không tìm ghế mà ngồi, đứng lâu có mỏi không?"
"em muốn đợi anh, nhỡ đi chỗ khác anh lại phải tìm."
gã nắm lấy cổ tay em kéo đi. sau một lúc mới lên tiếng.
"nếu là em, anh tìm cả đời cũng được." gã nói nhỏ, nhưng đủ để người đằng sau nghe thấy.
xuân trường giật mình. em như biến thành đứa trẻ lên năm, không hiểu được lời nói đó có ý gì.
"còn đói nhỉ? ăn tạm đi." nói rồi gã đưa cho em cái túi, bên trong có chai nước và một cái bánh nhỏ. bánh vị dâu, là vị em thích.
"béo chút không sao đâu, giữ sức khỏe trước đã." thấy em nhìn chằm chằm cái bánh gã liền lên tiếng.
"vâng." em cười rồi xé gói bánh.