|lowercase|
"long ơiii!"
"em đây." hoàng long đang nấu cơm nhưng nghe tiếng em nhỏ gọi liền quay lại ngay, đập vào mắt cậu là một cục bông trắng xinh.
em mặc áo của chương nên trông cứ thùng thà thùng thình, còn thêm cái quần đùi làm lộ đôi chân thon gọn nữa. nhìn vầy mà nói không mê thì chắc chắn là nói dối.
"anh nấu với."
"không được, dầu mỡ dính hết lên người mất." cậu rửa sạch tay rồi dắt em ra ngoài.
"đi màa, ngồi không chán lắm ý." em lắc lắc tay cậu làm nũng.
ngọc chương nghe thấy vậy liền xoa đầu em nhỏ.
"nào vừa mói tắm xong, lại bẩn hết người bây giờ."
"hông sao!"
"anh nghe lời anh chương nhé, để mình em nấu được rồi." cậu xoa má em nhỏ mà dỗ dành.
"nhưng mà chán." em bĩu môi tỏ vẻ thất vọng.
"đi màaa!"
"haiz." hoàng long bất lực thở dài, đúng là không thể làm ngơ được sự dễ thương này mà.
"thôi được."
"yeahhh!"
nó thấy vậy cũng bật cười, em nhỏ của bọn nó cưng chết mất. mặc dù không muốn em động tay động chân vào dầu mỡ nhưng nhìn em vui vậy nó cũng không nỡ cản, đành chiều em lần này vậy.
"mang tạp dề vào đã nào." cậu giúp em nhỏ buộc dây rồi dắt em đi rửa tay.
"bây giờ mình nấu gì vậy long?"
"đoán xem, món anh thích đó."
"thịt kho hả?" mắt em sáng rực lên, em ghiền món này lắm.
"đúng rồi" cậu nhéo má em nhỏ một cái.
bỗng xuân trường ghé sát vào tai cậu nói thầm.
"yêu long lắm."
nói xong em liền quay phắt đi, hai má ửng hồng. cậu thấy em nhỏ ngại bèn lấn tới trêu chọc, xem thỏ con xù lông cũng vui đấy chứ.
"cục cưng yêu em đúng không?" hoàng long cũng bắt chước nói thầm vào tai làm em giật mình.
"u-ừ!"
"vậy mà anh nói bé thế, anh yêu em không nhiều rồi." nói rồi cậu hôn nhẹ vào gáy em.
"này, nhột." em quay đầu lại.
"đảo đều tay nào, nước cạn là cháy đấy."
cậu giữ chặt eo nhỏ khiến em không thoát ra được. sau một hồi vùng vằng mà vẫn không thể làm gì em nhỏ bắt đầu mếu máo. cậu cũng không để yên đâu, tay hư lần mò trên người em nãy giờ rồi đấy. em bị nhột thì thu người lại trông cứ như cục bông nhỏ, hai vành tai đỏ ửng lên. giờ mà không nhìn kĩ chắc cậu tưởng nhầm em thành quả cà chua trên bếp mất.