|lowercase|
ngó thấy em tụt lại đằng sau anh liền điều chỉnh tốc độ, cũng lên tiếng bắt chuyện phá tan bầu không khí yên lặng.
"à mà cậu tên gì nhỉ?"
"bùi xuân trường ạ."
"hay nhỉ, nghe gọn gàng mà bắt tai phết."
"dạ... h-hộc."
xuân trường thấy anh đi chậm lại cũng biết ý mà chạy lên, nhưng không đợi em bắt kịp anh đã chủ động lùi xuống đi bên cạnh, thỉnh thoảng đảo mắt sang lén nhìn em một chút.
"thở dốc rồi kìa, mới chạy có mấy bước mà?"
"dạ e-em yếu lắm, ức khỏe hông tốt... h.. hộc"
"thôi thở đi, nghẹt mũi luôn rồi!"
"âng."
"nghỉ một chút cho đỡ mệt."
"ưm."
thanh bảo dừng bước, đứng dựa vào tường rồi nhìn em chằm chằm. trong lúc em đang xoa lấy xoa để lồng ngực mà hít lấy không khí thì anh đã đếm được hẳn mười tám lần em thở dốc rồi đấy. giờ trong anh đang dấy lên cảm giác tội lỗi không hề nhẹ, cũng tại anh đi nhanh quá khiến em phải chạy theo nên mới thành ra thế này.
"cậu ổn không đấy?" anh vỗ vai em.
"h-h.. ấc... em đỡ rồi, c-chút nữa là hết ngay ạ."
"t-tôi xin lỗi, không nghĩ cậu lại yếu thế này."
"hộc... ưm, hông phải do anh đâu, đi chậm em vẫn mệt mà, chỉ là ít hơn thôi ạ."
"không lỗi tôi thì lỗi ai, đỡ hơn tí nào thì hay tí đấy chứ."
"ơ, dạ."
lúc mới gặp em còn bị bộ mặt đanh đá của anh dọa cho phát khiếp chứ nào có ngờ anh lại hiền thế này đâu, đúng là tính cách với ngoại hình khác nhau một trời một vực. xuân trường đỡ lo lắng mà cười nhẹ một cái, làm lộ ra răng thỏ xinh xinh.
anh ngây ngốc, em nhỏ này tỏa nắng cứ như mặt trời ấy, ấm áp đến lạ. người gì đâu vừa nhỏ xinh lại lễ phép, sức khỏe cũng không được tốt, đúng chuẩn hình mẫu em bé yếu đuối trong mắt anh rồi. làm anh xót quá chỉ muốn bắt về nuôi thôi đấy, về với anh rồi thì sẽ chẳng phải lo công lo việc gì nữa, chỉ cần ăn đủ ngủ ngon là được, anh chiều tất.
"em hết mệt rồi, đi thôi anh không nhỡ cô đợi lâu!"
"à ừ, đi." bị tiếng gọi của em phá tan suy nghĩ hường phấn anh mới vội đứng lên đi tiếp.
thanh bảo dắt em đến trước cửa một căn nhà lớn, trên cổng có khắc hình hoa linh lan chìm với màu gỗ, nếu không để ý có lẽ sẽ khó thấy được những hoa văn này. em nhìn căn nhà một lượt mà không khỏi cảm thán, trong đầu em nãy giờ chỉ hiện lên đúng một chữ "giàu". cái khung cảnh thơ mộng này làm em thích mê, thu hút nhất có lẽ là bức tường nhạt màu, nó không hẳn là màu trắng mà còn pha thêm chút xám nhẹ và màu xanh của cây leo. bức tường dài trông tươi mát nhưng cũng mang theo cả hơi ấm tỏa ra từ cánh cổng gỗ, tất cả hòa vào nhau tạo nên bầu không khí dễ chịu vô cùng.