42

2.1K 249 8
                                    

Sắc đêm đen kịt bao trùm, ánh nến chập chờn chiếu rọi.

Mưa rền gió dữ giương nanh múa vuốt thổi tung đèn đuốc trong viện, cửa gian chính rộng mở, mặc cho gió thổi vào trong, dù sao cũng không thổi vào gian trong được, có người canh chừng ngoài cửa, mỗi người đứng giữ một bên, đợi truyền gọi bất cứ lúc nào.

Tiêu Chiến nắm chặt tay Vương Nhất Bác, nhìn lang trung trước tiên lấy kéo cắt vải áo trước ngực hắn ra, tơ lụa màu đen được cởi, lộ ra khuôn ngực dính đầy vết máu của hắn, còn cả chỗ trúng tên, nhìn mà khiến người ta giật mình hoảng hốt.

Y chưa bao giờ trông thấy vết thương nào đầm đìa máu như thế này, da thịt lộn ngược ra ngoài, máu ở sâu bên trong trào ra, màu máu đỏ rực, nhức mắt hơn những lần y từng trông thấy trong quá khứ rất nhiều. Tiêu Chiến không tự chủ được run rẩy bàn tay muốn bịt miệng vết thương kia lại, vừa mới thò về phía trước được một chút, trong lúc hoảng hốt chợt nhớ ra lang trung đang cứu chữa cho Vương Nhất Bác, y không được thêm phiền phức.

Lang trung vừa không ngừng tay cầm máu cho vết thương, vừa nói rõ tình hình: "Vô cùng may mắn vết thương này của Vương gia hơi lệch, không tổn hại đến tim, nhưng mũi tên này e rằng bị tay không rút ra, mới khiến thương thế nghiêm trọng, lát nữa e rằng sẽ phải khâu. Những vết thương nhỏ ở chỗ khác đều là trầy da, chắc không phải vừa mới bị thương, không đáng ngại."

Ông đi lục hòm thuốc của mình: "Các người đều mời ra ngoài trước đi, chỗ này giao cho ta là được, ta đọc một đơn thuốc, kiếm người tập tức đi sắc, sắc đủ một canh giờ thì bưng tới đây."

"Ta không ra ngoài, cần dùng thuốc cần khâu vết thương, ngươi cứ chữa là được." Tiêu Chiến vẫn phủ phục bên mép giường, mắt y một giây cũng không rời khỏi Vương Nhất Bác. "Tô Tá, ghi đơn lại, tìm một người tin tưởng được trông chừng sắc thuốc, lúc này tuyệt đối không được lơ là thiếu cảnh giác."

"Vương phi, người vẫn nên ra ngoài trước đi ạ, đại phu cứu chữa, chúng ta ở ngay bên ngoài thôi, không đi xa."

Tiêu Chiến đã thấy cảnh tượng này bao giờ đâu, Tiêu Chiến mà trước đây Tô Tá từng thấy luôn luôn là một em bé nhỏ xinh đi theo sau lưng Vương Nhất Bác, dù cho trời sập xuống, Vương Nhất Bác cũng sẽ không để Tiêu Chiến biết. Bây giờ kêu y ngồi nhìn đại phu khâu từng mũi từng mũi máu thịt cho Vương Nhất Bác, Tô Tá sợ Tiêu Chiến không chịu đựng nổi: "Chúng ta ở đây sẽ làm lỡ việc của đại phu, Vương gia là người hiền ắt có thiên tướng, vết thương này không nặng, chúng ta ra ngoài đợi, không lâu là sẽ xong."

Trong lúc Tô Tá nói, lang trung đã mở túi vải đựng ngân châm của mình ra, trải lên mép giường.

Nến được bê đến bên giường, lang trung cầm một cây ngân châm không tính là nhỏ lên hơ hơ trên ngọn lửa: "Mời ra ngoài trước."

Tiêu Chiến không muốn đi, y trông thấy những chiếc châm kia sẽ sợ hãi, trông thấy vết thương ướt đầm đìa tạm thời đã cầm được máu kia cũng sợ hãi, nhưng y không muốn rời khỏi chỗ này.

Cứu người không đợi được, lang trung sẽ không một mực đợi để trông thấy bọn họ đi ra ngoài, ngân châm mảnh nhỏ trên tay hắn bị lửa nến đốt đỏ rực, Tiêu Chiến nhìn chiếc kim đó trực tiếp tiến đến trước ngực Vương Nhất Bác.

[Bác Chiến] Sà Vào Lòng TaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ