66

1.6K 165 2
                                    

Vương Nhất Bác bất lộ thanh sắc nhìn Vực Vương Vương Nhất Vỹ đang ngồi đối diện mình, không nói tin cũng chẳng nói không tin lời hắn, chỉ ngồi đó nghe hắn nói một cách hùng hồn sôi nổi, chốc chốc còn phải khua tay múa chân đập bàn tức giận, trước tiên xác nhận sự thực rằng Vương Nhất Vỹ không được thông minh cho lắm.

Hắn nâng tách tỉ mỉ bình phẩm trà nước của tửu lâu này, bất ngờ phát hiện vậy mà lại khá ngon, lưu lại hương thơm nơi môi lưỡi, mãi chưa tan hết.

Đợi sau khi sư tử con ra đời, nhất định phải đưa Tiêu Chiến đến đây uống một lần.

"Hắn dám đến phủ của bổn vương làm trời làm đất, còn dám uy hiếp bổn vương, hắn chẳng qua chỉ là tiểu nhân đắc ý, làm chuyện tội ác tày trời ai ai cũng có thể giết, còn tưởng bổn vương sợ hắn thật chắc?"

Sắc mặt Vương Nhất Bác nghiêm nghị, khe khẽ gật đầu, cũng rót cho hắn một tách trà: "Hoàng huynh uống ngụm trà, hạ cơn giận."

Vương Nhất Vỹ nhận tách trà sang nốc một ngụm lớn sau đó lại đập mạnh chiếc tách lên bàn, hắn nhếch lông mày nhìn dáng vẻ ung dung thong thả của Vương Nhất Bác, không chỉ không thể bình tĩnh xuống được, ngược lại càng nổi cơn tam bành hơn.

"Sao ngươi vẫn cứ cái vẻ chuyện chẳng liên quan gì tới mình thế? Đã lúc nào rồi hả Vương Nhất Bác? Cổng thành bốc cháy còn vạ lây người vô tội, huống hồ ngọn lửa này căn bản đang lao về phía ngươi, kẻ không chạy được nhất chính là ngươi."

Hắn gắt gao trừng mắt với Vương Nhất Bác, có thể nói là khuyên nhủ hết nước hết cái.

"Những điều Hoàng huynh nói bổn thái tử đều biết, nhưng..." Hắn cố ý dừng lại, chăm chú nhìn sắc mặt Vương Nhất Vỹ: "Nhưng bổn thái tử làm sao mới có thể xác định Hoàng huynh không phải mồi câu mà Nhị hoàng huynh ném sang đây chứ? Huynh luôn miệng nói muốn giúp ta, cũng phải lấy ra chút thành ý để ta tin phục, nếu không ta làm sao có thể dễ dàng tin tưởng huynh được, huynh nói có phải không?"

Vương Nhất Vỹ sâu sắc cảm nhận mình quả thực giống châu chấu đá xe.

"Hôm nay bổn vương tới gặp ngươi đã là thành ý lớn nhất rồi, Vương Nhất Bác, nếu không phải nguy hiểm cận kề kinh sư, dù cho ngươi có cắt đầu của bổn vương xuống, bổn vương cũng không cúi đầu trước ngươi." Hắn nghiêng đầu đi nói: "Theo cách nói hôm qua của Vương Nhất Sách, phía phụ hoàng đã không còn gì đáng lo sợ, nhưng phụ hoàng là thiên tử, khắp bốn bể thiên hạ đều là thần dân của vua, hắn lấy đâu ra khẩu khí lớn thế! Như vậy mà nói, sự đa mưu túc trí của Vương Nhất Sách đã tới mức ta và ngươi không thể nào tưởng tượng nổi, chúng ta chỉ có hợp lực lại, mới có thể chống lại hắn."

Câu cuối cùng Vương Nhất Bác không tán đồng cho lắm, có thêm thế lực của Vương Nhất Vỹ, nhiều nhất chỉ là dệt hoa trên gấm, dù cho không có cũng chẳng hơn kém gì nhiều: "Vậy Hoàng huynh cho rằng, nên hợp lực thế nào?"

"Ngươi muốn bổn vương làm gì?"

Vương Nhất Bác chỉ đợi hắn nói mỗi câu này, sau đó lôi mảnh vải gấm trong tay áo ra đưa cho Vương Nhất Vỹ: "Ngươi quay về bảo số hạ thần trong tay ngươi hôm nay cùng nhất loạt dâng tấu, tố cáo Quý Vương mưu phản, chứng cứ là doanh trại ở Tây Lĩnh giấu không biết bao nhiêu là binh sĩ."

[Bác Chiến] Sà Vào Lòng TaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ