Mê đắm

1.1K 111 2
                                    

Tên gốc: 痴情种
Tác giả: @yan6295949 (Lofter)
Convertor: NganThat
Edit: Peony

----------

Khung cảnh trong trí nhớ bắt đầu xuất hiện những vết nứt, không ngừng mở rộng, vỡ vụn, rồi dần dần tách ra, cho đến khi những mảnh vụn không còn thấy bóng dáng, một luồng ánh sáng xanh lục chói lóa chiếu rọi trước mắt cậu, Draco đột nhiên bừng tỉnh từ trong cơn ác mộng.

Cậu không để ý đến đôi dép của mình, cứ thế bước đi trên tấm thảm mềm mại, khóe mắt liếc nhìn đồng hồ, kim đồng hồ đang chỉ đúng năm giờ, ngoài trời vẫn còn chưa sáng, nhìn từ cửa kính trong suốt chỉ thấy một mảnh tối bao trùm khắp không gian.

Draco nhẹ nhàng vuốt ve tấm kính, đôi mắt ngơ ngẩn nhìn về phía trước, cũng không biết là đang nhìn cái gì, trong mắt phản chiếu ra một mảnh hỗn độn.

Hôm nay là ngày kỷ niệm năm năm sau chiến tranh, người đó cũng đã chết được năm năm.

Liên tục không ngừng nghỉ, những cơn ác mộng vặn vẹo này đã đè ép và tra tấn khiến cậu không thở nổi trong suốt năm năm trời, nếu như không có một liều Cái chết đang sống* và Dược không mộng mị thì cậu căn bản không thể nào ngủ yên giấc.

*Draught of Living Death: Một loại thuốc ngủ có độc tính cực mạnh, mạnh tới mức có thể giết chết nhiều người chỉ với vài giọt.

Đôi mắt Draco hơi khép lại, cậu đã tỉnh khỏi cơn buồn ngủ. Cậu lặng lẽ bước tới phòng khách không một bóng người, ở đó có một bó hoa đã được gói cẩn thận, Draco thản nhiên cầm nó lên và đi ra ngoài trong màn đêm yên tĩnh.

Xung quanh có tiếng chim hót líu lo, gió lạnh lùa vào cổ áo khiến cậu rùng mình. Mái tóc ngắn của Draco ướt đẫm sương sớm, dán sát vào hai bên mặt.

Không biết đi bao lâu, cậu đi tới trước một bia mộ, đó là một ngôi mộ được làm đơn sơ, trên đó chỉ khắc một cái tên — Voldemort bằng tiếng Anh, ngoài ra thì chẳng có thứ gì khác.

"Thật nực cười," Draco đặt bó hoa trong tay xuống, hờ hững nhìn bia mộ trước mắt, "Người cả đời theo đuổi bất tử, đến cuối cùng ngay cả thi thể cũng không thể giữ lại được."

Chỉ có thể dựa vào một nắm tro tàn không bị tàn phá để tưởng nhớ.

"Ngài không thể buông tha cho em một ngày sao?" Draco tiếp tục nói, cậu có chút mệt mỏi, bất kể là ai đi chăng nữa thì việc liên tục gặp ác mộng trong suốt năm năm liền đều sẽ cảm thấy áp lực. Cậu ngẩng đầu, "Cũng đâu phải em hại chết Ngài."

Sợi tóc màu bạch kim bị gió lay động, bốn phía là một mảnh yên tĩnh, Draco rũ mắt xuống, trong mắt là cảm xúc tối tăm không rõ. Một lúc lâu sau, đến khi gió lạnh cuốn đi hơi ấm cuối cùng trên cơ thể cậu, Draco mới mở miệng.

"Em thừa nhận, có lẽ thật sự có một phần nguyên nhân xuất phát từ em...." Thanh âm nhẹ nhàng, nghe không ra tâm tình gì, thật lâu sau, mới nhẹ nhàng nói tiếp: "Riddle."

"Nếu có một ngày em chết đi, chỉ sợ Ngài sẽ không chờ được mà muốn bóp chết em," Draco đứng thẳng người, đưa mắt nhìn thoáng qua bia mộ lần cuối rồi xoay người rời đi, "Chỉ là em sợ chết, có thể là Ngài sẽ phải chờ rất lâu rồi."

[VolDra/TomDra] Tổng hợp oneshot Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ