Tạ Liên thức rất sớm nhưng khi tỉnh dậy đã không thấy Hoa Thành ở đâu, anh đỡ eo thắt lưng đau ê ẩm của mình, cúi đầu nhìn những vết hôn đỏ ngực trên ngực, hài lòng: Không uổng công đêm qua vất vả cầu xin, không có vết hôn nào lộ ra ngoài cả, mặc áo lọ đeo thêm khăn quàng yên tâm không bị ai nhìn thấy.
Anh xem lại lịch trình lần nữa, hôm nay Tô Bằng thu âm lồng tiếng lúc bảy giờ ở đài truyền hình. Trợ lý thử việc như anh đương nhiên phải đi theo, Tạ Liên rửa mặt, ngâm người trong nước nóng thư giãn xong, bà Linh dưới bếp bưng lên một bát mì vịt tiềm thơm phức: "Cậu chủ đừng quên bữa sáng."
Vẫn còn hơn một tiếng nữa mới tới giờ thu âm, Tạ Liên không vội rời nhà ngồi xuống ung dung ăn bữa sáng, bà Linh thấy anh vui vẻ, trong lòng cũng vui theo: "Thiếu gia cũng có việc kinh doanh riêng, nếu cậu chủ muốn sao không đến đó làm?"
"Bọn họ có để con làm cái gì đâu." Anh từng đến đó khảo sát, câi gì họ cũng giành làm, anh ăn no rửng mỡ cứ ở trong phòng ngồi máy lạnh suốt, sợ bước ra ngoài sẽ làm họ lo lắng, năng suất sụt giảm.
Tạ Liên xuống lầu nhìn thấy bác Trương đã chờ sẵn, anh không có ý định đi xe nhà nên khéo léo từ chối. Bác không thuyết phục được đành để anh lên xe taxi đi trước, bác lặng lẽ lái xe theo sau. Từ lúc đi học đã như thế, anh muốn đi bộ dạo mát trên đường về, bác chậm rãi lái xe ở phía sau, cách một khoảng đủ để bảo vệ kẻ xấu.
Trước đài truyền hình có một chiếc xe đang đậu, phóng viên vây kín cửa xe không ngừng giơ cao máy ảnh ghi lại từng khoảnh khắc. Anh biết trên xe là ngôi sao họ Phan, một ngôi sao có thực lực, không dựa vào gia thế hay quy tắc ngầm từng bước leo lên vị trí ông hoàng phim ảnh. Anh ta lớn hơn Tam Lang hai tuổi, còn rất trẻ.
Nhưng anh không có thời gian ngắm nghía người kia thêm nữa, Tô Bằng thu âm xong còn phải dùng bữa với nhà sản xuất, Tạ Liên phụ trách đặt tiệc, chọn phòng. Việc này không khó, Tam Lang từng dẫn anh tới đâu, ăn những món gì anh đều ghi nhớ. Em ấy trước khi đưa anh đi chơi đều thám thính qua những nơi đó thật kỹ, tiêu chuẩn của Tam Lang không sai được!
Anh trao đổi với quản lý mấy câu, trong lúc đợi Tô Bằng thu âm tranh thủ đến phòng trang điểm gọi cơm, bày biện những đồ cần dùng, lựa vài bộ đồ dùng hóa trang cho cảnh quay sắp tới. Trong phòng có hai, ba diễn viên đang học thoại, Tạ Liên liếc nhìn một góc phòng có sofa, Hoa Thành đang ngồi khoanh tay chợp mắt giây lát, bên cạnh chỉ có vài cái bánh nhỏ ăn đỡ đói.
Lúc ngủ gương mặt Hoa Thành thờ ơ lạnh nhạt, không còn nét nhu hoà như mỗi lần em ấy nhìn mình cười. Tạ Liên nhìn đến mê mẩn, trong lòng ấm áp.
Thế nhưng nhìn bộ dạng mệt mỏi ngủ không ngon kia, anh không khỏi xót xa, bữa sáng của mình là do em ấy chuẩn bị, bận bịu thế nào cũng không quên. Có lần quay đến ba giờ sáng vẫn hầm thịt bò cho anh, trong nhà không có thói quen trữ đồ ăn sẵn, tối rồi vẫn đến cửa hàng mua đồ, khâu chuẩn bị nguyên liệu rất lâu, may là dùng nồi áp suất nên vẫn chợp mắt được giây lát.
Anh không nhịn được đau lòng, hỏi: "Thuê nhiều người giúp việc rồi em còn tự chuẩn bị làm gì?"
Hoa Thành chỉ vùi đầu như cún, đáp: "Không biết, chỉ muốn tự mình nấu thôi."
BẠN ĐANG ĐỌC
[Hoa Liên] Vị Ngọt Môi Hôn
General FictionHoa Thành và trợ lý siêu đáng yêu của anh ấy