“Không được.”
Giám đốc công ty điện ảnh Huân Phong trố mắt nhìn: “Tôi phí thời gian bay sang đây không phải để nghe cậu nói ‘không được’ đâu. Chỉ là diễn một vở kịch thôi mà, nếu đã ở đây rồi hợp đồng béo bở bên phía Huyền Vi không thể để rơi vào tay người khác.”
Hoa Thành hết nhìn điện thoại lại nhìn đồng hồ, từ sáng đến giờ anh không gửi tin nhắn hay gọi cho hắn lần nào, vào những dịp lễ thế này thường xảy ra tệ nạn cướp giật. Hôm nay anh lái xe, nếu đường quá đông gió tuyết lại lớn cũng rất nguy hiểm. Hắn đưa mắt nhìn dòng người tấp nập ngoài cửa kính, bên tai nghe tiếng tivi thông báo các nơi mưa tuyết rơi dày.
Hồ Tấn Tài khuyên nhủ: “Cậu có nghe tôi nói không đó, bây giờ Diệp Lạc đang muốn bàn hợp đồng này đấy, đồng nghiệp của cậu lần này là nữ minh tinh là Thy Anh đấy, cậu trong giới giải trí đã mấy năm rồi cũng đã đến lúc phải thay đổi hình tượng. Đại ngôn của cậu thêm càng nhiều càng tốt, đây là thương hiệu trang sức cao cấp đó.”
Hoa Thành nhíu mày: “Tôi không hiểu giáng sinh chứ có phải Valentine đâu, sao phải đóng cảnh cầu hôn?” Nếu là một bộ phim anh có thể miễn cưỡng đóng, nhưng đây là sự kiện ở hội trường, hai bên phải giả vờ thật khéo léo, đội ngũ marketing và cánh nhà báo sẽ thêm bớt thổi phồng, đến lúc đó họ không thể nói ‘có kịch bản sắp xếp’ được.
Sau đó, họ còn phải để báo chí ‘vô tình bắt gặp’ trong nhiều tình huống, hắn sợ anh sẽ ghen.
“Ai bảo cậu cầu hôn thật? Vở diễn hoàng tử công chúa này cậu mới gặp lần đầu à? Lúc nhận vai cậu luôn đề ra quy tắc cho nên mấy năm qua không có vai nào bật lên được. Đôi lúc phải hy sinh về nghệ thuật chứ, hôn bạn diễn có sao đâu?”
Đối với một diễn viên không chịu lăn xả ông rất đau đầu, nhưng gương mặt này quá ăn tiền rồi, hầu như việc gì liên quan đến cậu ta đều có lượng thảo luận nhất định.
“Trong công ty cũng không thiếu người có thể nhận hợp đồng này.” Hoa Thành vẫn do dự.
“Lý do gì mà cậu cứ từ chối.” Hồ Tấn Tài buồn bực.
“Thế giám đốc nghĩ vì lý do gì?”
Hồ Tấn Tài “...”
“Lẽ nào lời đồn kia là thật.” Rất nhiều tin đồn thổi rằng Hoa Thành có kim chủ đứng sau hay ghen nên mới không chịu thân mật với bạn diễn. Nếu thật như thế đừng để ông và trợ lý chạy đến sức đầu mẻ trán giành từng cái hợp đồng về chứ?
“Tôi cho cậu thời gian một ngày để suy nghĩ.” Tính đến nay, Hoa Thành có bảy vai phụ, ba vai chính, chín vai tuyến ba và mười hai vai khách mời, đây không phải thành tựu gì đáng nể thậm chí có hơi uổng phí tài năng: “Mấy vai trước cậu đóng, không phải phản diện cũng là bạn học của nam chính, còn vai đảm đương chủ chốt đều thiên về chính kịch, không có tuyến tình cảm, rốt cuộc cũng không phải phim ăn khách, đã đến lúc nên nhận vai cổ ngẫu tiên hiệp hay hoàng cung rồi.”
Hồ Tấn Tài để lại bản kế hoạch rồi ra xe rời khỏi quán, Hoa Thành mở điện thoại ra gọi, vừa kết nối hắn định lên tiếng nhưng bên kia chỉ vang lên tiếng hộp thư thoại. Anh khó chịu muốn gọi Dẫn Ngọc lái xe về, khi đứng dậy còn tiện tay ném bản kế hoạch đi.
![](https://img.wattpad.com/cover/355665808-288-k246026.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[Hoa Liên] Vị Ngọt Môi Hôn
General FictionHoa Thành và trợ lý siêu đáng yêu của anh ấy