Chương 19

126 15 1
                                    

"E là không được đâu." Tạ Liên lên tiếng trước tiên: "Em tớ còn nhõng nhẽo lắm, không về lại quậy ầm lên."

Đám đông nhao nhao nói: "Đúng đó, đúng đó, sợ là trời sắp mưa lớn rồi chúng ta nên quay về thì hơn, lần sau gặp cũng được."

Sol thất vọng thở dài: "Cậu có em trai lúc nào?"

Anh cười: "Có đó, quản chặt lắm, ngày ăn ba bữa, sáng uống trà thảo mộc, chiều uống canh táo đỏ, chạy bộ mỗi ngày hai tiếng, mười giờ phải đi ngủ. Nếu trốn được tớ đã trốn từ lâu."

"Hèn gì chẳng thấy cậu động đũa nhiều."

Mọi người kéo nhau ra ngoài, Tạ Liên tách ra trước đẩy xe về phía một chiếc xe quen thuộc đổ sẵn. Anh hơi bất ngờ vì bác Trương không đến, Hoa Thành ngồi ở ghế lái mặt mày bí xị, trên đỉnh đầu chỉ thiếu sấm sét đùng đùng, gió nổi mây vần.

Tạ Liên lấm la lấm lét rình trộm, thầm nghĩ: Tam Lang không lý nào lại giận mình? Em ấy không phải người suốt ngày kiểm soát muốn giam anh ở trong nhà, mỗi khi Tam Lang bận đi xa quay phim anh vẫn thường dạo phố du lịch tận hưởng cuộc sống.

Phát hiện có gương mặt nhỏ nhắn áp ngoài cửa xe, Hoa Thành giật mình thu điện thoại vào túi mở cửa dìu anh lên xe. Ngày thường vẫn đi xe có kính đen che chắn tránh bị chụp trộm nên hắn không để ý người qua đường nhìn vào, thấy bóng người còn tưởng có ai tô son.

"Sao không gọi em." Hoa Thành sờ tai vuốt má: "Lạnh quá mặt đỏ lên hết rồi, lúc đi ngang trung tâm thương mại thấy một cái áo ấm viền lông thỏ đẹp lắm này."

Tạ Liên cởi áo mặc thử, ánh mắt sáng ngời: "Đẹp quá, còn thơm nữa." Anh thừa biết Tam Lang ôm nó làm ấm suốt thời gian trên xe, mặc vào cảm nhận rất rõ ràng hơi ấm của em ấy. Kéo khóa xong anh tự giác chui vào dựa sát người Tam Lang: "Có mua lẩu cho em này."

Thấy anh bày ra vẻ mặt chờ khen thưởng, Hoa Thành rất hăng hái thưởng cho mấy phát, nắm bàn tay nhỏ bé của anh nhét chú cáo đỏ vào chuẩn bị lái xe. Anh vẫn chưa buông tha cọ cọ mấy cái làm nũng: "Không phải em nói hôm nay quay tới tối muộn mới về à, có phải nhớ anh quá tốc độ làm việc tốt hơn không?"

Hắn nheo mắt cười rất gian, nhéo gương mặt nhỏ của anh một phen: "Xe này không có kính bảo vệ đâu!"

Tạ Liên giật bắn người ngồi ngay ngắn lại, miệng chu chu không rõ đang mắng cái gì.

Xe lái ra khỏi nhà hàng rẽ qua mấy con phố nhỏ, Tạ Liên thấy lạ: "Đi đâu thế?"

"Em phát hiện gần đây có chỗ thổi thủy tinh hay lắm, bên trong có khu nhà kiểu Nhật cổ dạy làm gốm nữa, anh muốn đến đâu trước? Tối nay em có nhiều thời gian lắm."

Nhắc đến làm gốm đột nhiên ngực Tạ Liên nhói lên, cứ như từng có một quá khứ đau thương gắn liền với nó, anh ôm ngực cười gượng: "Lúc giáng sinh định kéo em đến đó chơi, xảy ra nhiều việc quá lại quên bén."

Hoa Thành thấy anh cứ lên blog ngắm nghía chỗ đó nên để ý, lúc trước hắn làm cho anh mấy pho tượng đất chơi dần. Sau khi chuyện đó xảy ra, tượng bị hỏng hết, hắn không dám nhắc lại sợ anh buồn.

[Hoa Liên] Vị Ngọt Môi HônNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ