"Này ông chủ chừng nào mới chịu đến đây?” Cậu Thắng đã gọi lần thứ tư: "Quà giáng sinh đã chuẩn bị hết rồi, rất nhiều người đang ở đây chờ bốc thăm đấy.”
"Hả, không phải sự kiện của chúng ta một tiếng nữa mới bắt đầu sao?” Lúc này mới có 19 giờ thôi.
“Cái gì, không phải ông chủ nhờ bạn học đến phụ để tổ chức sớm à? Tôi đã mang quà ra trước tiệm, đăng giờ phát quà lên page rồi.” Cậu Thắng quay đầu nhìn thùng thăm: "Khách cũng đông lắm đấy?”
"Bạn học?” Tạ Liên đứng hình mất năm giây: "Tôi có nhờ ai đâu! Hôm nay có giám đốc Hồ tham dự, trợ lý như tôi không thể bỏ về sớm được.”
Tạ Liên ngẩng đầu nhìn Hoa Thành đang đứng trên sân khấu mỉm cười, các thiếu nữ trẻ trung đứng háo hức chờ đợi, kể cả người không quan tâm đến trang sức nhìn thấy màn hình quảng cáo bên ngoài cũng phải dừng lại ngắm nghía dung mạo này.
Thấy vẻ khác lạ của anh, Dẫn Ngọc tiến lại hỏi: “Có chuyện gì sao?”
"Tôi phải về mở màn hoạt động ở cửa hàng.” Ban đầu anh định tám giờ khai màn với các trò chơi nho nhỏ, ăn quà vặt, chín giờ rưỡi bốc thăm, sau đó đón giáng sinh. Sự kiện của Tam Lang tới tám giờ rưỡi là ngưng rồi, ai biết bạn học nào đó… Trong đầu anh lóe lên hình bóng của Du Hàm, mặt tái mét: "Không được tôi phải về cửa hàng gắp.”
Dẫn Ngọc đuổi theo: “Để tôi gọi xe.”
Anh xua tay: “Không cần đâu.”
"Không được, ông chủ sẽ bóp cổ tôi mất.” Dẫn Ngọc vội vàng móc điện thoại gọi xe, đợi Tạ Liên lên được xe mới vào trong sảnh lớn.
Trên khán đài hoạt động đã đến đoạn cao trào, Hoa Thành đưa mắt tìm kiếm không thấy anh đâu. Hắn đan tay vào nhau, ánh mắt thoáng bối rối: Không lẽ bị đám đông xô đẩy lạc rồi?
Tạ Liên đến nơi, thấy trong đám đông có kha khá người quen cũ, vài vị khách hàng thân thiết và khách qua đường. Điểm chung là họ đang nhìn về phía tivi treo tường trong tiệm theo dõi sự kiện Hoa Thành quảng bá.
Anh liếc cậu Thắng một cái.
“Là khách hàng đề nghị nhé, không phải ai cũng vào hội trường xa xỉ phẩm được.” Cậu Thắng cười tủm tỉm: “Họ cũng tò mò, thay vì đến quán cafe xem, ở đây vừa được tặng quà vừa có thể theo dõi dại gì không đến.”
Tạ Liên rẫu rĩ, nghe thế anh lờ mờ đoán được kết cục ngày lễ hôm nay. Cho dù sự kiện thành công họ chưa chắc bán được hàng.
Trên tivi đang trực tiếp sự kiện bên phía Tam Lang, sảnh lớn ồn ào, đèn flash và tiếng reo hò vang lên liên tục. Hoá ra là Thy Anh đang bước lên chào mọi người.
“Xinh đẹp quá.”
Thy Anh lúc anh đi vẫn còn ưu nhã mỉm cười nay thẹn thùng, hai má đỏ hây hây, tiếng vỗ tay thúc giục làm cô bất ngờ.
Cậu Thắng trợn trừng mắt: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, bạn học của anh đang ở trong bê đồ đó.”
Tạ Liên giật mình chạy vào trong.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Hoa Liên] Vị Ngọt Môi Hôn
Fiction généraleHoa Thành và trợ lý siêu đáng yêu của anh ấy