Chương 21

90 9 0
                                    

Tạ Liên gửi tin nhắn xong đặt sang một bên, Hoa Thành uống thuốc xong đã chìm vào giấc ngủ, vừa rồi anh đứng dậy nên nhét tạm chồn ú cho em ấy ôm. Nhìn gương mặt lạnh nhạt, lúc ngủ say vẫn cho người ta cảm giác khó xâm phạm đang ôm gấu bông ngủ say tạo nên cảm giác đối lập rõ ràng, cuốn hút.

Anh lặng lẽ ngắm nhìn một hồi, vươn tay kiểm tra thử nhiệt độ, vẫn còn nóng. Hoa Thành chợt cử động, anh hoảng hốt thu tay lại, cảm giác như có dòng điện chạy qua mặt đỏ lên, lẩm bẩm: Mình sợ gì nhỉ, Tam Lang là của mình mà.

Nghĩ thế, anh càng bạo gan vuốt thêm hai cái, kề sát hôn mặt hắn: "Ngủ ngoan nhé, anh đi chọn súp cho em."

Có thể gọi người mang lên nhưng anh muốn ra ngoài xem, dặn dò dưới bếp thêm mấy gia vị giải cảm, bỏ mấy món tính hàn đi. Hay là mình ra siêu thị về nấu cháo cho Tam Lang nhỉ, bận nhiều chuyện quá đã một thời gian chưa nấu gì cho em ấy ăn...

Anh kéo xe ra ngồi, bung ô đi ra ngoài, đùa giỡn từ sáng đến giờ lưng lại đau rồi...

Tạ Liên đi rồi Hoa Thành mới mở mắt ra, cười khẽ, hắn thức từ lúc anh rón rén chui ra khỏi vòng tay mình rồi. Trước giờ hắn không phải người ngủ sâu, từ khi có anh bên cạnh giấc ngủ ngon hơn hẳn, nghỉ ngơi được một lát tinh thần phục hồi khá nhiều hắn nhân cơ hội này chuẩn bị cho kế hoạch của mình.

Đi dạo một hồi, anh mua được rất nhiều thứ ở siêu thị mini gần đây, lúc về Hoa Thành vẫn còn ngủ. Anh tranh thủ đi tắm thật nhanh, vừa canh bếp nấu cháo vừa cầm máy sấy tóc. Đèn trong phòng bỗng nhấp nháy rồi tắt hẳn: "Không phải chứ..."

Toàn bộ khu nhà tắt ngấm, nhìn ra xa không thấy ánh sáng nào le lói.

Anh bỏ máy sấy sang một bên lần mò đi xuống tắt bếp. Trong bóng tối chợt vang lên tiếng cười khúc khích. Hoa Thành vòng tay ôm anh, Tạ Liên nhận ra được hơi thở quen thuộc, dựa sát vào người hắn, tư thế quá đỗi thân mật.

"Hình như mất điện rồi, còn định cùng em đi làm gốm." Một ý nghĩ lóe lên trong đầu, hay là bưng nồi cháo ra ngoài nhóm bếp lò nấu, lúc ở trong rừng họ cũng vừa khuấy cháo vừa trò chuyện...

"Không vội đợi lưng của anh khỏe hơn rồi làm."

Tạ Liên nhìn ra ngoài không gian tối đen, hướng kia là tứ hợp viện, nơi làm gốm toàn hiên gỗ lê trạm trổ hoa bày trí rất đẹp, giọng nói luyến tiếc: "Nhưng mà vài ngày nữa phải về nước rồi, phải tranh thủ, em hứa làm cho anh mấy chậu cây rồi đó." Anh nhớ ra việc quan trọng hơn, mấy nguyên liệu nấu súp anh bỏ vào nồi áp suất, mất điện rồi bữa tối anh chuẩn bị cho Hoa Thành coi như xong, anh chỉ về phía bếp: "Hay là nấu bếp gas vậy."

Hắn nắm chặt tay Tạ Liên cười: "Em đặt bữa tối rồi cái đó để ăn khuya đi."

Hoa Thành vẫn còn sốt, cả người nóng như lửa, đợi anh chuẩn bị xong chắc đuối thành con cá khô: "Được rồi, em mau lên giường nghỉ đi."

Anh vừa nói vừa đẩy hắn lại giường, ngã vào lòng hắn cọ như mèo.

"Anh... Anh có từng nghĩ đến tương lai chúng ta ở cạnh nhau sẽ ra sao chưa?"

Tạ Liên gối đầu trên ngực hắn, hơi sửng sốt: "Không phải chúng ta đang ở cạnh nhau sao?"

"Anh có nghĩ đến việc công khai mối quan hệ của chúng ta không? Em biết anh lo lắng cho em, chuyện đó không quan trọng, chúng ta chẳng làm gì xấu để phải giấu giếm cả, người hâm mộ không có quyền quyết định tương lai của hai chúng ta." Hoa Thành thâm tình nhìn anh, nụ cười hơi miễn cưỡng, đột nhiên hắn thấy cực kỳ bất an vì sự đường đột của chính mình.

[Hoa Liên] Vị Ngọt Môi HônNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ