Cáo Nhỏ Gian Xảo: Anh đã xong việc chưa?
Liên Liên Đáng Yêu Nhất Trần Đời: Vẫn chưa, lát nữa anh quay lại.
Tạ Liên vẫn còn ngồi trên xe chưa quay về khách sạn, bão đang lớn nên giao thông trì trệ, anh bảo Dẫn Ngọc ghé tạm vào một quán cafe nào đó trú đỡ.
Cáo Nhỏ Gian Xảo: Có phải chị Nguyên bắt anh dọn dẹp rắc rối của Tô Bằng không, em xuống đó bảo vệ anh.
Tạ Liên nhìn mấy dòng chữ hiện ra trên màn hình, ánh mắt càng trở nên dịu dàng mong đợi. Anh có thể tưởng tượng ra gương mặt em ấy hất lên đầy vẻ kiêu căng, chỉ cần anh gật đầu sẽ bay xuống lầu ngay.
Liên Liên Đáng Yêu Nhất Trần Đời: Không cần đâu mà, có em bên cạnh ai dám bắt nạt anh?
Nghĩ một lát anh lại nhắn thêm một tin.
Liên Liên Đáng Yêu Nhất Trần Đời: Ùm… em mở tủ quần áo ra xem đi, có bất ngờ đó.
Hoa Thành sờ khăn trên cổ mình miệng cười không khép nổi.
Cáo Nhỏ Gian Xảo: Em đang quấn trên cổ này, ấm lắm.
Cáo Nhỏ Gian Xảo: Không phải anh sợ mưa lớn sao, em xuống ôm anh lên lầu.
Liên Liên Đáng Yêu Nhất Trần Đời: Anh không sợ mưa lớn… em nhớ nhầm người nào đúng không?
Cáo Nhỏ Gian Xảo: Em sai rồi, là em sợ mưa lớn anh mau về phòng ôm em đi. (Icon cáo nhỏ vẫy đuôi: Ôm em đi, ôm em đi.)
Tạ Liên giở khóc giở cười là ai hay đưa đón anh bất kể gió mưa hay tối tăm nguy hiểm chứ? Là ai luôn dang rộng vòng tay ấm áp bảo bọc, kề cận mỗi khi anh cần chứ?
Liên Liên Đáng Yêu Nhất Trần Đời: Ngoan, ngoan anh sẽ tranh thủ về ôm em. (thêm một nụ hôn nồng cháy)
Nhắn có mấy tin thôi mặt Tạ Liên đỏ lên hết, thầm liếc Dẫn Ngọc một cái thấy anh ta vẫn tập trung tìm quán cafe không chú ý đến mình. Ngày thường Hoa Thành lên xe ôm ôm hôn hôn anh ta cũng chẳng để tâm, lẽ nào tài xế đều học kỹ năng này? Hỏi sao Tô Bằng lại…
Da gà Tạ Liên nổi lên hết, sao có thể 'hành sự’ khi vẫn còn người khác trong xe chứ!
Dẫn Ngọc lái xe vào một quán cafe cạnh trung tâm thương mại, quán này không đông khách như mấy quán vừa rồi, hình dáng trang trí theo phong cách cổ tích, anh chọn nhà hình cây nấm nhìn rất đáng yêu. Tầng hai có thể nằm ngủ, bên trong cực kỳ ấm cúng, có giường và chăn dày. Dẫn Ngọc có kinh nghiệm thâm niên theo Hoa Thành mua đồ cho Tạ Liên, rất nhanh đã mang về bộ quần áo khô ráo áo len dày, khăn choàng, mũ… không thiếu thứ gì.
Tạ Liên cắm sạc điện thoại, vui vẻ chui vào chăn ủ ấm, cơn buồn ngủ cứ thế ập đến ngủ lúc nào chẳng hay.
Hoa Thành ở trên giường buồn chán lăn qua lăn lại mãi không thấy thấy anh hồi âm, hắn buồn bực đi xuống lầu tìm, tìm mãi không thấy bóng người quen thuộc ở đâu. Trong khách sạn này có bao nhiêu tầng, bao nhiêu khu anh đều tìm nhân viên trực quầy ở đó hỏi thăm: “Không ai nhìn thấy à?”
Nhân viên nhìn ảnh trong tay hắn một lúc, lắc đầu. Trong khách sạn có bao nhiêu người ra vào, cô ta cũng không nhớ rõ người này có thuê phòng không nữa. Huống hồ Tạ Liên đi đâu cũng trùm mũ quấn khăn, cả người trùm kín mít người ta không để ý chẳng có gì lạ.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Hoa Liên] Vị Ngọt Môi Hôn
General FictionHoa Thành và trợ lý siêu đáng yêu của anh ấy