Ăn bữa nhẹ xong, Hoa Thành xé túi thuốc đau nhức cho anh uống, mặt mày nhăn nhó: "Bác sĩ kê nhiều túi thuốc như này còn nói không nghiêm trọng?”
"Không nghiêm trọng thật mà.” Tạ Liên cười khổ cầm cốc nước lên uống, qua viền cốc anh nhìn thấy Dẫn Ngọc gấp gáp chạy vào, liền vẫy tay với hắn: "Này trong nhà có bánh trứng, nhiều lắm cậu lấy ba bốn hộp đi.”
Hoa Thành liếc mắt nhìn vỏ thuốc thu gom sạch sẽ bỏ thùng rác.
Anh hỏi: "Có chuyện gì à?”
"Cũng không quan trọng, giám đốc Hồ vô tình gặp quý cô Rose ở trung tâm thương mại, hai người hẹn tối nay dùng bữa nên muốn mời mấy diễn viên đang công tác ở đây đi cùng.”
"Không đi.” Thấy Dẫn Ngọc không nhúc nhích hắn nói: "Cứ nói không liên lạc được với tôi.”
Nếu không quan trọng anh cũng không muốn hắn đi, trước khi chào tạm biệt Dẫn Ngọc không quên nói: “Nhớ mang theo bánh trứng nhé, nhiều lắm, nhiều lắm.”
Dẫn Ngọc hồ hởi vào trong lục tủ lạnh lấy hai hộp, Tạ Liên ngoái ngoái nhìn theo: “Lấy nhiều thêm đi, còn nhiều lắm.”
Hoa Thành thấy trời sắp tối, bèn nói: "Em đi mở vòi nước cho anh tắm.”
Tạ Liên rụt rè nói nho nhỏ: "Bữa tối ăn mì bò nhé.”
Canh nước vừa đủ ấm, Hoa Thành đỡ anh vào trong phòng tắm, Tạ Liên đề cao cảnh giác tai ửng lên: "Anh tự tắm được.”
Hoa Thành nheo mắt: "Anh đang nghĩ đến điều gì?”
Tạ Liên chột dạ mắt hướng xuống sàn nhà lắc đầu không nói, hắn cười: "Em sẽ không làm anh đau đâu.”
Anh lấy lại tinh thần cười rạng rỡ: "Vậy tối nay chúng ta ăn mì bò nhé.”
Hoa Thành cười cười dắt anh vào trong ngâm nước.
Rất nhanh đã đến bữa tối, Tạ Liên háo hức chờ đợi nhưng thứ anh nhận được chỉ là mấy cái bánh trứng béo tròn quen thuộc. Anh hận không thể ngồi dậy nắm cổ hắn lắc lư mấy cái đành tiếc hận xoa xoa cái lưng già cỗi của mình: “Hai ngày, tám bữa đều là bánh trứng, em đã mua bao nhiêu cái vậy hả?”
Hắn thản nhiên đáp: "Mười thùng.”
Tạ Liên “...”
Hoa Thành híp mắt cười thân thiện: “Em biết anh thích ăn nên mua nhiều lắm, sáng mai lại nướng cho anh ăn tiếp.”
Tạ Liên đau khổ nằm vật ra bàn giãy như một đứa trẻ: "Không chịu, không chịu, anh muốn ăn mì bò, muốn ăn mì bò, uiiii đau hu hu huhu.”
Hoa Thành nhếch miệng: "Còn mấy thùng lận, anh cứ ăn từ từ, hết em lại mua tiếp.”
"Anh biết sai rồi hu hu, hu hu, bánh trứng làm sao so được với Tam Lang của anh cơ chứ.” Tạ Liên kéo tay áo hắn đẩy đưa đến mặt ai kia hất lên trời, đuôi vểnh phe phẩy không yên, anh thừa thắng xong lên khoanh tay phụng phịu: “Anh muốn ăn mì bò, muốn ăn mì bò.”
"Được, đợi em một lát.” Hắn giương giương tự đắc đi vào trong bếp mở tủ lạnh, anh chưa kịp vui mừng đột nhiên hắn chạy ra cửa hét lớn: “Dẫn Ngọc.”
BẠN ĐANG ĐỌC
[Hoa Liên] Vị Ngọt Môi Hôn
General FictionHoa Thành và trợ lý siêu đáng yêu của anh ấy