Chương 13

154 20 0
                                    

Hôm nay Tam Lang bận việc không hộ tống anh được, Tạ Liên tự lái xe đi vòng quanh con phố cổ, trước khi đến xưởng dệt may anh ghé một tiệm mì lâu đời dùng bữa. 

Trong tiệm có bếp mở, đầu bếp trụng nóng mì xong vớt ra bát, đồ ăn và rau củ sắp quanh bát. Tạ Liên gọi thêm một bát thịt bò cay hầm rượu vang thơm lừng dùng kèm. Khách ở đây đa số là nhân viên văn phòng và công nhân của xưởng dệt may nên giờ cơm rất đông, anh ngồi khoảng mười phút mới có mì.

Vừa ăn vừa nghĩ đến bản thiết kế mới.

Năm đầu tiên anh sang, nhà máy dệt may còn đang ngắc ngoải do nhiều đối thủ cạnh tranh, gần như sắp đóng cửa. Cũng bởi vì thế anh mới tìm đến, thời điểm đó kinh phí quá eo hẹp, ngày nào cũng đi suốt mấy con đường tìm mặt hàng vải vóc, hai bên hợp tác cũng không thuận lợi, tháng nào cũng lỗ lã. 

Nhớ đến chuyện này Tạ Liên không nhịn được thở dài.

Đang định gắp đồ ăn, đột nhiên trước mặt xuất hiện một phần ăn thêm, anh thầm nghĩ: Không phải chứ? Không có Tam Lang ở đây vẫn được đặc quyền này à.

"Còn nhớ tôi không?”

Tạ Liên chớp chớp mắt.

"Lúc trước tôi thường phụ dì Lan bán cơm đó.”

Tạ Liên lắc đầu lần nữa, không phải anh không nhớ người này, chỉ là do một số ấn tượng không tốt trong trường nên anh rất ghét anh ta.

Du Hàm cười híp mắt, gương mặt hết sức hiền lành: "Lâu lắm mới gặp lại cậu.”

Anh ta thản nhiên ngồi xuống đối diện đẩy phần thức ăn sang cho cậu, tiếp đó đón mì từ tay nhân viên trong quán: "Ăn đi, quán này là của ông tôi, bữa này tôi mời.”

Lúc còn đi học anh ta luôn làm một số hành động kỳ quái, lúc mua cơm phần của anh lúc nào cũng nhiều hơn. Tạ Liên nghĩ nhà ăn hôm nay sao rộng lượng thế, dì Lan trúng số à? Nhiều lần sau khay thức ăn cứ chất chồng quá nhiều món ngon khiến bạn bè xung quanh dán mắt chú ý. 

Tạ Liên hỏi dì Lan, dì ấy khó hiểu gãi đầu, anh thấy không ổn lắm dừng việc ăn cơm ở nhà ăn. Mấy ngày sau trên bàn của anh xuất hiện nhiều hoa quả tươi ngon, bánh kẹo đồ ngọt đẹp mắt. Những thứ này anh không dám ăn, nhưng vứt đi thì kỳ cục quá. Du Hàm khi đó hành động rất thần bí, kiên nhẫn mấy tháng liền, thậm chí anh đổi chỗ anh ta vẫn như thường lệ mang bánh kẹo đặt ở chỗ mới.

Tạ Liên không nhịn được viết thư hỏi xem là ai để lại bàn, hôm sau thư vẫn còn đó, chỉ là bên trên có thêm một dòng chữ xiêu vẹo: Chữ rất đẹp. 

Nhưng bao nhiêu đó chưa phải nguyên nhân thật sự.

"Cậu ở khách sạn nào?”

"Tôi ở với bạn.” Tạ Liên đáp ngay: "Ấy sắp đến giờ tôi phải đi rồi.”

Không đợi Du Hàm nói tiếp anh ăn thật nhanh bát mì của mình, để tiền trên bàn rồi chuồn mất, Du Hàm nhìn một loạt hành động kia xong chỉ biết lắc đầu. Sau hồi lâu ngẩn ngơ hắn mở vì lấy ra một cái danh thiếp, cái này là bạn học cho, bên trên ghi địa chỉ cửa hàng của Tạ Liên.

[Hoa Liên] Vị Ngọt Môi HônNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ