Chap 84 Nộ huấn

40 5 0
                                    


Máu được truyền vào cơ thể Wonyoung, mặt cô dần dần có ánh hồng, cô từ trạng trái như người sắp chết bắt đầu trở nên có sinh khí. Seungcheol thấy vậy phất tay ra hiệu, Lập Hộ không nói một lời nào quay người đi ra ngoài. Ánh mắt của lão đại xuất hiện vẻ lạnh lẽo và chết chóc, anh ta nên chuồn sớm để tránh ăn đòn oan.

Seungcheol đứng bên cạnh giường chăm chú quan sát Wonyoung, đáy mắt hắn ánh lên tia tức giận. Wonyoung sắp tỉnh rồi phải không? Rất tốt, hắn chỉ đợi đến lúc cô tỉnh lại.

Trong cơn mê mê tỉnh tỉnh, Wonyoung cảm thấy thân thể vô cùng mệt mỏi của cô đột nhiên có chút sức lực, có một nhiệt lượng tràn qua. Toàn thân lạnh giá như băng Bắc cực bắt đầu sống lại, cảm giác đau nhức cũng từ từ đỡ hẳn, Wonyoung động nhẹ lông mi rồi chậm rãi mở mắt.

Cô chưa chết sao? Wonyoung đưa mắt về bốn phía, đây là phòng của Seungcheol. Không sai, cô đang nằm trong phòng Seungcheol. Wonyoung nhìn lên trần nhà, miệng cô cong cong thành nụ cười. Không chết thì tốt quá, mặc dù cô bất chấp cứu sống Seungcheol nhưng không bị mất mạng tất nhiên vẫn là vui nhất. Cô vẫn còn trẻ như vậy, vẫn chưa cảm thấy sống đủ.

Nằm im trên giường nhìn chăm chú lên trần nhà, Wonyoung đột nhiên nhớ đến suy nghĩ và biểu hiện của cô trước khi cứu Seungcheol, cô liền mắng thầm bản thân. Người nào từng một lần đối mặt với cái chết mới biết chết chóc vô cùng đáng sợ. Nếu lại gặp tình huống tương tự, Wonyoung dám bảo đảm, cô tuyệt đối không đánh cược mạng sống của mình đi cứu Seungcheol. Lúc đó là do cô xốc nổi quá, quyết định đó cũng là do sự xốc nổi gây nên, sở dĩ cô đưa ra quyết định như vậy là do bầu không khí ở hoàn cảnh lúc đó tạo thành. Nếu xảy ra lần nữa, có đánh chết Wonyoung cô cũng đừng hòng cứu Seungcheol.

"Em nghĩ thông suốt chưa?". Một giọng nói lạnh lùng đột ngột truyền đến tai Wonyoung, cô liền quay đầu, thấy Seungcheol đang đứng nhìn cô chăm chú. Bộ dạng của hắn như con sư tử muốn ăn thịt người, khiến cô không khỏi đổ mồ hôi lạnh.

Seungcheol có ý gì? Cô đã cứu hắn, hắn còn bày gương mặt đó với cô, hắn có nhầm lẫn không đấy? Hay là có quá nhiều người đổi mạng vì hắn, nên hắn không biết quý trọng? Seungcheol quá đáng thật. Wonyoung cất giọng khàn đặc: "Tôi đã cứu anh, sao anh lại có thái độ này?".

Seungcheol vẫn lạnh lùng đối diện với ánh mắt ngờ vực của Wonyoung. Giọng nói cô khó nghe như tiếng vịt kêu, gương mặt cô vẫn trắng bệch, cô nằm đó với bộ dạng không có sức lực, trông rất yếu ớt đáng thương. Nhưng trong mắt Seungcheol, Wonyoung càng như vậy, hắn càng cảm thấy tức giận, đôi mắt hắn phóng ra tia lửa chết chóc.

Wonyoung toàn thân run rẩy, lẽ nào cô cứu Seungcheol là sai? Tại sao trông như không phải cô cứu hắn mà hại hắn suýt mất mạng ấy?

"Em đã chống lại mệnh lệnh của tôi". Seungcheol thốt ra tám chữ lạnh lùng khiến Wonyoung nổi giận.

Wonyoung trừng mắt nhìn Seungcheol : "Chống lại mệnh lệnh của anh? Anh có nhầm không đấy? Tôi vì cứu anh, anh có biết không hả? Không chống lại mệnh lệnh của anh, bây giờ chắc anh đang uống trà cùng Diêm vương rồi. Con người anh chẳng biết tốt xấu gì cả, dù mạng sống của tôi không đáng giá bằng của anh, nhưng tôi cũng là bảo bối. Anh không cám ơn tôi thì thôi, vừa mở mắt ra còn chất vấn tôi nữa. Rốt cuộc anh có ý gì hả?".

Wonyoung nói xong một hơi, ngực cô đột nhiên khó thở, cô liền kê đầu lên chiếc gối và ho lấy ho để.

Nghe những lời của Wonyoung, sắc mặt Seungcheol càng nặng nề, hắn nhìn Wonyoung bằng cặp mắt đầy nộ khí. Thấy Wonyoung ho tới mức thở hổn hển, Seungcheol càng nhíu chặt đôi lông mày. Hắn ngồi xuống giường, đỡ Wonyoung tựa vào ngực hắn và giơ tay vuốt ngực Wonyoung.

Trong cơn ho, Wonyoung có cảm giác phổi cô sắp bắn ra ngoài. Quả nhiên máu không phải của bản thân, dù không bài xích nhưng cũng không hoàn toàn dung hợp. Cô mất hết sức lực nằm trong lòng Seungcheol, để mặc hắn giúp cô thông khí.

Cảm nhận thấy động tác dịu dàng của Seungcheol, Wonyoung bất giác vừa ngồi sát vào lòng hắn vừa lườm hắn. Cô thật sự không biết Seungcheol có ý gì, tuy bộ dạng của hắn vô cùng hung dữ nhưng bàn tay lại rất nhẹ nhàng, đúng là không thể hiểu nổi.

"Tôi không bảo em cứu tôi". Vừa bình ổn nhịp thở, giọng nói lạnh lẽo của Seungcheol từ đằng sau vọng đến khiến Wonyoung tức đến mức muốn nhảy dựng lên.

Mẹ kiếp, được cứu mừng bỏ xừ mà vẫn còn giả bộ. Không cần tôi cứu? Được thôi, anh hãy trả lại máu cho tôi. Wonyoung tức giận không thốt ra lời, thân thể bị Seungcheol giữ chặt.

Seungcheol siết vòng tay, ôm chặt Wonyoung đang định nhảy dựng lên. Một tay hắn đỡ cằm Wonyoung, quay đầu cô lại đối diện hắn. Lúc này, hắn kề sát mặt cô khiến cô có thể nhìn thấy rõ đáy mắt hắn, Wonyoung chưa kịp phản ứng, Seungcheol nói rành rọt từng từ một: "Tôi bảo em xả thân cứu tôi?"

Wonyoung cau mày. Không có, Seungcheol chẳng nói một lời nào, nhưng....

Seungcheol cất giọng tức giận: "Tại sao em không nghe lời tôi? Choi Seungcheol tôi nói những lời giả dối bao giờ? Tôi bảo không cần, lẽ nào em không nghe thấy, hay là em không có tai hả?"

Seungcheol gầm lên với Wonyoung, trông hắn lúc này giống hệt một con sư tử đang nổi cơn điên. Wonyoung nhìn hắn không chớp mắt, cô bị bộ dạng của Seungcheol làm cho khiếp sợ đến nỗi quên cả tức giận.

Seungcheol bóp cằm Wonyoung, mắt hắn vẫn không rời khỏi mắt Wonyoung: "Cơ thể tôi, tôi rõ hơn ai hết. Tôi có chết hay không tôi cũng biết rõ. Không có ống máu cuối cùng của em, lẽ nào tôi không thể gắng gượng thêm mấy ngày? Đám Lập Hộ đòi lấy máu, em liền cho bọn họ? Em để mệnh lệnh của tôi ở đâu hả? Những lời tôi nói có lọt vào tai em không hả? Em chỉ có một mạng sống, nếu trên đời này không tồn tại người cùng nhóm máu với em, nếu Mingyu không tìm ra người đó...Em thử nói xem, em lấy gì đền tôi mạng sống của em hả? Em nói đi!".

Chuyển Ver [S.coups -Seventeen] Đạo TìnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ