Màn đêm đen bảo phủ cả sa mạc, không có ánh sáng, không có đèn chiếu, tất cả lặng lẽ tiến hành trong đêm tối. Chỉ có phía xa xa là một bầu trời đỏ lửa, mang màu sắc của máu tanh.
Một phút trôi qua, Wonyoung lặng lẽ ngồi trên xe Jeep đỗ đầu tiên, đằng sau cô là ba chiếc xe Jeep người lái cũng đã ngồi sẵn ở vị trí. Chỉ còn lại nửa phút nữa, nửa phút quyết định Seungcheol liệu có thể thoát ra ngoài, quyết định Bạch Ưng liệu có mở đường thành công. Tất cả đạn pháo của Choi Gia chỉ có thể bắn ra trong vài phút và giờ đây cũng đang ở những giây phút cuối cùng.
Không một người nào lên tiếng, cũng không ai tranh luận. Kẻ nào cần đi thì đi, cần ở lại thì ở lại, cần xông lên thì xông lên, người của Choi Gia có trật tự hơn Wonyoung tưởng tượng. Ai làm việc người nấy, họ tự giải quyết từ việc cỏn con chứ không cần Wonyoung giải quyết. Những người ở lại đều yên lặng chờ đợi trong chiến hỏa.
"Kang tiểu thư, bên ta sắp không cự được rồi". Người đàn ông có vẻ đứng đầu nhóm người của Choi Gia ở đây lên tiếng báo cáo. Mặc dù anh ta không nói rõ nhưng Wonyoung vẫn hiểu ý. Tất cả chờ đợi Seungcheol nhưng đến lúc này vẫn không thấy bóng dáng hắn.
"Lão đại vẫn chưa..."
"Lão đại không có ở đây, lời của tôi là mệnh lệnh". Wonyoung cất giọng vô cùng lạnh lùng, ngữ khí thể hiện quyền uy không dễ phản bác khiến người đàn ông sững sờ trong một hai giây, sau đó anh ta gật đầu rút đi dặn dò đàn em.
Do bị cát trắng tấn công và bị đặt thuốc nổ, tòa Kim tự tháp đẹp đẽ ở bên dưới đã bị phá hủy hoàn toàn. Một khi cả tòa Kim tự tháp sụp xuống sẽ tạo ra một sức mạnh đáng sợ. Không ai biết Kim tự tháp này rộng đến mức nào nhưng chắc chắn trên bề mặt ít nhất rộng cả trăm mét vuông, nếu ở lại đây thì chỉ có đường chết.
"Seungcheol không phải..."
"Anh ấy sẽ ra ngoài, ông hãy kiên nhẫn một chút". Hyungsik cất giọng run rẩy, ông ta còn chưa nói hết câu đã bị Wonyoung lạnh lùng cắt ngang, giọng nói của cô hàm chứa sự tin tưởng và kiên định tuyệt đối.
Hyungsik cuộn chặt bàn tay thành nắm đấm, ông ta bấm vào da mạnh đến nỗi đau đớn. Nhưng chỉ như vậy Hyungsik mới có thể giữ một chút tỉnh táo. Ông ta không dám ngất đi, không dám nghĩ đến chuyện Seungcheol không thể ra ngoài, ông ta phải tận mắt chứng kiến Seungcheol thoát khỏi nơi đó, ông ta phải tận mắt thấy cháu trai duy nhất của ông ta ra khỏi nơi quỷ quái đó, ông ta không dám tin không bao giờ còn được gặp Seungcheol nữa.
Lời nói kiên định của Wonyoung khiến Hyungsik vững vàng một chút. Ông ta ngẩng đầu nhìn theo hướng mắt của Wonyoung, bên ngoài trời tối đen nên ông ta không thấy gì cả. Tuy nhiên niềm tin tuyệt đối toát ra từ Wonyoung khiến sắc mặt vốn rất nhợt nhạt của Hyungsik xuất hiện một tia ấm áp, trong lòng ông ta cũng bớt thấp thỏm.
Hỏa lực ngày càng ác liệt, đây là cuộc đọ sức cuối cùng giữa hai bên. Người của Yoon Bang đều là những tay lão luyện, nghĩ đến chuyện có thể tiêu diệt lão đại của Choi Gia ở nơi này, bọn chúng bất giác càng trở nên hưng phấn, đạn dược bắn ra ngày càng hăng.
"Còn lại mười giây cuối cùng". Wonyoung vừa nhìn chiếc đồng hồ được chế tạo đặc biệt trên cổ tay vừa mở miệng thông báo. Lúc này, cô cũng cảm thấy thân xe Jeep hơi chìm xuống, điều này có nghĩa là sự cân bằng ở dưới mặt đất đã bị phá vỡ, tất cả đang phát triển theo hướng diệt vong. Seungcheol, anh không còn nhiều thời gian nữa.
"Hãy đợi ở cửa động, chuẩn bị cứu người". Nhìn thời gian trên đồng hồ đếm ngược những giây cuối cùng, suy đoán Seuncgheol nhanh nhất cũng xuất hiện vào thời điểm này, Wonyoung ra lệnh cho người của Choi Gia.
Không một tiếng trả lời, chỉ có tiếng bước chân chạy thình thịch về phía cửa động, cuộc tấn công bằng hỏa lực cũng đã ở những giây phút cuối, người còn sống sót chuẩn bị rút lui.
Đúng lúc này, cửa động vốn yên tĩnh bỗng truyền đến tiếng bước chân chạy, tiếng bước chân mang một sức mạnh tuyệt đối.
Wonyoung không quay đầu nhưng cô có thể nghe thấy âm thanh lao xao đầy xúc động ở cửa hang, người ở bên trong nhanh chóng được kéo ra ngoài. Seuncgheol là người chỉ cần có một phần trăm khả năng, hắn sẽ không bao giờ thất bại.
Seuncgheol làm thế nào để thoát ra ngoài, hắn có bị thương hay không, đã giải quyết đối thủ chưa? Mặc dù có rất nhiều nghi vấn nhưng bây giờ Wonyoung không có thời gian quan tâm đến điều đó. Việc duy nhất cô cần làm là rời khỏi nơi này, đợi đến khi thoát khỏi hoàn cảnh nguy hiểm rồi tính sau.
"Các anh còn lại năm giây, nhanh lên". Wonyoung đặt tay lên vô lăng, chân đạp lên cần ga chuẩn bị sẵn sàng. Seungcheol hai tay xách hai thuộc hạ chạy đầu tiên, nghe câu nói của Wonyoung, hắn liền chạy đến chiếc xe Jeep của Wonyoung. Thấy đạn pháo nổ ầm ầm ở phía xa xa, Seungcheol nhíu mày hỏi: "Kiệt, chuyện gì..."
"Tôi đã sắp xếp cả rồi, anh mau lên xe đi". Wonyoung cắt ngang lời Seungcheol, Hồng Ưng và Hoàng Ưng ở đằng sau lập tức bay người vào chiếc xe Jeep của Wonyoung. Ánh mắt bọn họ lộ vẻ kinh ngạc khi lần đầu tiên có người dám ra lệnh Seungcheol.
Hyungsik sau khi nghe thấy tiếng Seungcheol liền thở phào nhẹ nhõm rồi ngất đi trên ghế ngồi. Ông ta đã kiên trì quá lâu nên không thể gắng gượng thêm. Seuncgheol không có một phản ứng nào trước mệnh lệnh của Wonyoung, hắn không phải người nhỏ nhen, chỉ cần có năng lực, hắn cũng không bận tâm đến việc nghe lời người đó.
Hoàng Ưng và Hồng Ưng vừa vào trong xe, chưa kịp ngồi tử tế, Wonyoung lập tức rồ ga phóng vọt lên phía trước. Mấy chiếc xe Jeep chở người của Choi Gia cũng lặng lẽ xuất phát theo sau Wonyoung.
"Mẹ kiếp, trước mặt có người đấy, cô làm gì vậy?" Hoàng Ưng đưa mắt nhìn xung quanh, tứ phía đều có tiếng súng nổ. Có thể nhận thấy mấy chiếc xe Jeep hoàn toàn bị bao vây, bốn phương đều là kẻ địch, cứ xông lên như thế này chẳng phải tự lao vào chỗ chết hay sao?
Wonyoung hắng giọng: "Ngồi yên đi". Đồng thời, Hồng Ưng túm lấy tay Hoàng Ưng bóp mạnh, Hoàng Ưng lập tức hiểu ý Hồng Ưng. Lão đại không lên tiếng, có nghĩa hoàn toàn tin tưởng vào sự sắp xếp của Wonyoung, vậy thì bọn họ không có quyền nghi ngờ, hơn nữa Wonyoung cùng trên một con thuyền với bọn họ, cô không có lý do nào đưa mọi người vào chỗ chết. Hoàng Ưng chỉ là nghĩ Wonyoung chưa từng trải qua tình huống này, anh ta sợ cô xử lý không tốt nên mới tỏ ra lo lắng.
Hồng Ưng nói nhỏ: "Đưa cho tôi khẩu k95".
Kiệt, người đang nhoài nửa thân hình ra ngoài cửa xe để quan sát tình hình trả lời: "Không còn đạn nữa, chúng tôi đã đưa hết vũ khí về khu vực Đông Bắc, có lẽ bên đó cũng chỉ có thể duy trì không đến mười giây nữa".
Seungcheol đưa mắt nhìn về phương hướng Wonyoung đang đi, là hướng ngược lại phía Đông Bắc. Tiếng đạn pháo kịch liệt và ánh lửa màu cam thắp sáng không trung dần ở lại phía sau lưng.
Hồng Ưng và Hoàng Ưng há hốc miệng khi nghe người đàn ông tên Kiệt thông báo "không có gì cả". Bọn họ đang lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm, thế mà trong tay không có vũ khí hạng nặng, vậy thì lấy gì để chống địch, làm thế nào có thể đào thoát? Tất cả đều dõi theo phương hướng Wonyoung đang đi. Không biết cô Wonyoung này sắp đặt kiểu gì, liều chết một phen không phải là tác phong của Choi Gia bọn họ.
Wonyoung lái chiếc xe Jeep lao thẳng về hướng Tây Bắc, bánh xe ma sát trên cát vàng tạo ra tiếng động. Tuy nhiên do tiếng đạn pháo khá lớn nên thanh âm của đoàn xe Wonyoung bị che lấp.
Đèn xe không bật, người của Yoon Bang cũng không bật đèn pha ô tô. Hai bên đều hiểu đèn chiếu sáng trong đêm tối sẽ khiến bản thân trở thành mục tiêu của đối phương. Tuy nhiên đám Yoon Bang đang bao vây cả khu vực không thể ngờ Wonyoung lại to gan dám đi lẫn vào đội hình của chúng.
Nghe tiếng bánh xe ma sát trên mặt cát, Seungcheol và Hồng Ưng nhận ra đó không phải là bánh xe của họ mà là của đối phương. Xe của đối phương chuyển động ở ngay bên cạnh, đồng thời tiếng chửi mắng của bọn chúng phảng phất như sát bên tai.
Wonyoung không nói một lời nào, do trời tối nên cô không nhìn rõ tình hình phía trước, bây giờ điều duy nhất cô có thể làm là tin tưởng Bạch Ưng đã mở đường cho cô, không tin cũng phải tin, lúc này trong tay cô chẳng còn lá bài nào khác, Seungcheol phải rời khỏi đây, nếu không chờ đợi họ là sự diệt vong.
Chiếc xe Jeep tiếp tục lao về phía trước, những người trên xe đều không biết lúc nào sẽ đâm phải người của Yoon Bang, hay lúc nào bị đối phương phát hiện. Hiện tại, Wonyoung chỉ biết một điều duy nhất là kiên trì, bình tĩnh và tiến lên.
Tiếng xe ô tô ma sát trên cát liên tục vang lên, đạn pháo vẫn tiếp tục bắn ở phía xa xa, Wonyoung biết số vũ khí còn lại chỉ có thể duy trì vài giây, cô cần phải rời khỏi nơi này ngay lập tức. Hơn nữa, mặt đất đã có hiện tượng sụt lún, cô phải thoát khỏi trước khi quá muộn.
BẠN ĐANG ĐỌC
Chuyển Ver [S.coups -Seventeen] Đạo Tình
FanficTác Giả: Chu Ngọc Thể loại: Ngôn tình, hiện đại, hắc bang Trạng thái: Full Giới thiệu Truyện Đây là tác phẩm hắc bang, bối cảnh hoành tráng, tình tiết đẫm máu u ám. Nếu bạn muốn xem câu truyện tình lãng mạn thì đừng nhảy vào hố này. "Đạo tình" là mộ...