Cho dù trong lòng đang cười lạnh, trên mặt Bạch Cửu U vẫn không bộc lộ cảm xúc nào. Hắn lặng lẽ ngồi nhìn Lý Thư Duyên cùng Bạch Thanh Hàn hướng hắn đi tới, sau lưng Lý Thư Duyên còn đi theo hai nữ tử so với Lý Thư Duyên tuổi không sai biệt lắm. Là con vợ lẽ của Lý gia, Lý Băng và Lý Mỹ Nghênh.
Bạch Cửu U sở dĩ nhớ kỹ hai người này rõ ràng như thế, đó là bởi vì ở kiếp trước, Lý Băng và Lí Mỹ Nghênh hai người này liên hợp lại không ít lần đấu võ mồm với Bạch Phong Yên, mà Lý Thư Duyên chỉ lúng túng đứng ở một bên ngước ánh mắt áy náy nhìn hắn. Thỉnh thoảng, Lý Thư Duyên cũng sẽ nghiêm túc trách mắng Lý Băng và Lý Mỹ Nghênh, nhưng lúc đó cái hắn thấy chính là Lý Thư Duyên đang chịu ủy khuất nên kiểu gì hắn cũng sẽ không có sắc mặt tốt với thân sinh muội muội Bạch Phong Yên, càng sẽ trách cứ vài câu.
Bây giờ nghĩ lại, hắn làm đại ca thật đúng là một hảo đại ca, Lý Băng và Lý Mỹ Nghênh là ai chứ? Chẳng qua là con do tiểu thiếp Lý gia sinh ra, Lý Thư Duyên nhìn như lúng túng nhưng thật ra là phóng túng. Người có đầu óc đều nhìn ra được, chỉ có chính hắn là mơ mơ màng màng, trách không được cha mẹ hắn đối Lý Thư Duyên có ấn tượng không tốt, hắn còn cho đó là bởi vì Lý Thư Duyên bất hoà với Bạch Phong Yên. Hắn nghĩ, nguyên nhân đơn giản nhất là bởi vì cha mẹ của hắn nhìn ra được con người thực của Lý Thư Duyên.
"Cửu U? Ngươi làm sao vậy, nãy giờ sao ngươi không nói lời nào?" Lý Thư Duyên có chút nghi hoặc nhìn Bạch Cửu U. Bình thường chỉ cần nàng xuất hiện, Bạch Cửu U liền sẽ lập tức đi tới, nhưng hôm nay cái người này vẫn ngồi y nguyên tại chỗ không nói gì ngay cả khi nàng mở miệng trước. Đây là ý gì? Lý Thư Duyên trong lòng có chút không vui nhưng nàng là một nữ tử thông minh, trên thân còn gánh vác nhiệm vụ đặc thù mà Lý gia giao phó, tự nhiên không thể đem biểu hiện không vui ra ngoài.
Bạch Cửu U khẽ cười, hắn khoát tay, ánh mắt nhìn thoáng qua lôi đài. "Không có gì, ta chỉ đang nghĩ ngày mai có lẽ sẽ cùng đại ca ngươi tỷ võ. Cũng không biết đại ca của ngươi có thể nương tay hay không."
Bây giờ Bạch Cửu U là Luyện khí tầng tám, đại ca và nhị ca của Lý Thư Duyên cũng đều là Luyện Khí tầng tám. Nói về thiên phú, cũng không rõ hai người con trai trưởng Lý gia ai mới là người tốt hơn.
Lý Bính Vi, sáu tuổi Luyện Khí tầng một, tám tuổi Luyện Khí tầng hai, hiện tại mười tám tuổi đã đến Luyện Khí tầng tám. Còn nhị thiếu gia kia, năm tuổi Luyện Khí tầng một nhưng cũng tại tám tuổi đã bước vào Luyện Khí tầng hai. Mọi người đều biết, từ tầng một đột phá lên tầng hai chỉ trong thời gian ngắn ngủi nói rõ thiên phú của người này càng cao.
Đương nhiên, lúc tiến vào Luyện Khí tầng một, tuổi tác càng nhỏ, thiên phú cũng càng cao, cho nên nói tổng thể, hai vị thiếu gia của Lý gia đến tột cùng ai có thiên phú khá hơn thật đúng là không thể nói rõ.
Nhưng điều duy nhất có thể xác định được chính là thiên phú của bọn hắn so với phế vật Bạch Cửu U tốt hơn nhiều.
Kỳ thật mỗi lần Bạch Cửu U tỷ võ với hai vị thiếu gia Lý gia, hắn đều cảm thấy khuất nhục bởi vì tuổi tác của hắn lớn hơn so với người ta.
Lý Thư Duyên dường như hiểu được tâm tư hắn, cũng có lẽ nhìn ra tâm tình Bạch Cửu U không được tốt lắm, thế là mỉm cười. "Chẳng qua là bằng hữu đọ sức mà thôi, nếu không phải hội giao lưu này là phép tắc, là truyền thống, chỉ sợ là đại ca, nhị ca bọn hắn đều không muốn giao thủ với ngươi, bọn hắn đều xem ngươi như bằng hữu, không muốn động thủ với bằng hữu dù chỉ là giao lưu."
Lý Thư Duyên là người biết nói chuyện, trong lời nói một chút cũng không nhìn ra được ý tứ xem thường Bạch Cửu U. Nếu là kiếp trước, trước khi xảy ra thảm án diệt môn, Bạch Cửu U cũng liền ngốc ngốc tin, thế nhưng là đời này...
Không muốn cùng hắn động thủ? Hẳn là cảm thấy thắng cũng không nhận lại được gì đi, nói cho cùng, chẳng qua là xem thường mà thôi!
Coi hắn là bằng hữu? Đây thật là trò cười nghe hay nhất thế gian.
"Đại ca ngươi thật tốt, trước đó ta còn cùng Thanh Hàn nói đến hắn. Thanh Hàn với ngươi là hảo bằng hữu, hiện tại, Thanh Hàn đối đại ca ngươi có ý, ngươi làm bạn tốt, muội muội kia cần ngươi phải giúp đỡ chút." Bạch Cửu U cười nói, ánh mắt còn lướt qua trêu ghẹo Bạch Thanh Hàn đồng thời mang theo nét cưng chiều.
Lý Thư Duyên nụ cười nao nao, trong một khoảnh khắc suýt chút nữa đều không thể duy trì được. Bạch Thanh Hàn và đại ca nàng? Dựa vào thứ nữ Bạch Thanh Hàn này? Nàng thật là có mặt, ở đâu ra lá gan lớn như vậy! Đưa danh tự nàng cùng đại ca của mình đặt chung một chỗ đều là nỗi ô nhục đối với đại ca có được không!
Có điều, mặc dù trong lòng đã giận tới cực điểm nhưng trên mặt Lý Thư Duyên vẫn đúng lúc hiện ra vẻ kinh ngạc. Nàng chuyển hướng sang Bạch Thanh Hàn, nắm tay đối phương."Thanh Hàn, tỷ không ngờ tới ngươi vậy mà thích đại ca, nếu muội nói sớm với ta một chút... Chúng ta là hảo bằng hữu của nhau vậy mà ngươi giấu diếm ta, thật là xấu mà!"
Lý Thư Duyên ngụy trang quá thành công, Bạch Thanh Hàn tự nhiên một chút cũng nhìn không ra được ý nghĩ trong lòng đối phương, chỉ ngượng ngùng cúi thấp đầu."Thư Duyên tỷ tỷ, tỷ đừng nghe đại ca nói bậy, muội, muội làm gì có!"
Dáng vẻ này là muốn nói còn đừng, ai nhìn vào đều có thể minh bạch tâm ý của đối phương. Lý Thư Duyên trong lòng cực kì khinh thường nhưng trên mặt vẫn mang theo một nụ cười mừng rỡ."Thanh Hàn, muội yên tâm, ta nhất định sẽ hỗ trợ."
BẠN ĐANG ĐỌC
Xấu xấu hiền thê không thể phụ
Romance• Tác giả: Sa Mạc Cuồng Vân • Số chương: 221 chương • Văn án: Kiếp trước không biết nhìn người, uất hận đến chết. Kiếp này, ai cười hắn, nhục hắn, chửi rủa hắn. Hắn sẽ trả lại hết! Ai giẫm đạp hắn, hắn trả gấp mười gấp trăm lần! Ai dám tính toán...