13.1

28 5 0
                                    

Hai Tháng Trước Cuộc Hẹn

Gun thấy mình đang quay về nhà thay vì chỗ của Tay, đậu xe lại rồi bước về phòng. Cậu không thể không dừng lại ngắm nhìn căn nhà ngăn nắp gọn gàng, phát hiện ra rằng chính Off là người đã giữ cho nó sạch sẽ. Tim cậu thắt lại khi nghĩ đến việc Off sẽ quay về một căn nhà trống trải chỉ để đợi cậu. Nó làm cho đêm qua thậm chí còn tồi tệ hơn.

Ngôi nhà của họ trống vắng, nhưng lần này còn rỗng tuếch hơn nữa với những tàn dư còn sót lại đang nằm trên sàn từ cây đàn guitar bị vỡ của Off, gỗ sứt mẻ thành mảnh nhỏ và móp méo. Gun chậm rãi nhặt nó lên đặt trên ghế sofa rồi lau dọn sàn nhà. Cậu tưởng tượng Off đang về nhà với những túi thực phẩm bên mình, chất đầy vào tủ lạnh và vứt đi những món không dùng đã hết hạn sử dụng.

Vì quá tò mò, Gun chạy nhanh trở lại phía trước cánh cửa nơi có màn hình an ninh, bật nó lên rồi lướt tìm trong vô số các ngày vừa qua.

Cậu bật một bản ghi từ tuần trước, xem Off đậu xe vào gara, cầm lên những chiếc túi như cậu tưởng tượng, bước qua cửa. Cậu xem qua tất cả các ngày, đôi khi thấy ngôi nhà bị bỏ không, nhưng đôi khi lại thấy Off trở về dù chỉ trong ít phút.

Gun quyết định tắt màn hình sau khi xem vô số cảnh Off quay trở lại, khiến lòng cậu dậy sóng và tim thắt lại nghĩ đến việc Off hoàn toàn cô đơn trong ngôi nhà này. Nhưng chính cậu đã làm điều đó với hắn, thu dọn hành lý và bỏ đi, tại sao giờ cậu lại cảm thấy áy náy đến vậy?

Cậu cần phải đánh lạc hướng bản thân nên trở lại phòng của họ, bước đến tủ để tìm cây violin vẫn còn sạch sẽ và chỉnh đúng tông, được giấu trong một ngăn kéo. Chắc hẳn Off đã chỉnh nó, đã nhiều tháng kể từ lần cuối cùng cậu chạm vào nó và cậu chắc chắn rằng lúc đó cây đàn đã có tuổi đáng kể. Off là lý do duy nhất giải thích tại sao nó vẫn còn có thể chơi được.

Cậu cảm thấy hoài niệm vì lý do kỳ lạ nào đó, khi đứng giữa phòng với cây vĩ cầm đặt dưới cằm. Cậu bắt đầu chơi một giai điệu nhẹ nhàng, nhắm mắt khi nhớ lại mình đã chơi bản nhạc này hồi ở trường trung học trong buổi biểu diễn độc tấu của mình.

Bản Mizu Hyakkei của Ikuko Kawai.

Giai điệu ngọt ngào của những sợi dây đàn khiến cậu nhớ đến lúc cậu đưa mắt lướt qua biển người với những bộ vest đơn điệu và những khuôn mặt vô cảm, nhưng trong số đó, có một người vô cùng đáng ghét, bướng bỉnh đến mức mặc một chiếc áo phông in hình sáng màu trong một sự kiện trang trọng, ngồi ở phía sau và xem cậu biểu diễn. Gun cứ nhắm nghiền mắt, nhớ lại cái cách Off vẫy tay với mình, chân gác lên ghế khi họ chạm mắt nhau.

Trong một khoảnh khắc, cậu đã không biểu diễn một mình trong phòng mà thay vào đó đang ở trên sân khấu, trước hàng chục người, nhưng mắt chỉ tập trung vào Off khi cậu tiếp tục chơi. Cậu vẫn còn nhớ cảm giác đó. Cậu vẫn nhớ mình đã tìm kiếm hắn sau buổi biểu diễn nhưng nhận ra rằng chàng trai đã đi mất.

Cuối cùng cậu cũng ngừng chơi, thở dài khi nhìn xuống và thấy những ngón tay của mình bị trầy xước và phồng rộp chỉ vì một bản nhạc. Đã lâu rồi cậu không chơi đàn, đôi tay cậu đã mềm đi nhưng kỹ năng của cậu thì vẫn còn đó, những ngón tay uyển chuyển lướt một cách nhẹ nhàng trên dây đàn.

Nhắm mắt lại và rời xa emNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ