15.3

20 6 0
                                    

Một Tháng Trước Cuộc Hẹn

Off ngồi trên những tảng đá cạnh bãi biển, uống một chai bia và nhìn ra mặt biển trong vắt. Bầu trời được sơn màu xanh lam nhạt, theo sau là những đám mây trắng tô điểm cho nó, mặt trời chiếu xuyên qua và hôn lên làn da trắng nhạt của hắn. Hắn nghe thấy tiếng một vài đứa trẻ reo hò khi chúng bơi trong làm nước, để giọng nói ngọt ngào của chúng lấp đầy sự im lặng trống rỗng.

Hắn đã thất bại. Hắn biết mình đã thất bại ngay khi đóng cửa lại với Gun. Cho dù bạn có yêu ai đó đến đâu, họ cũng chỉ có thể níu kéo cho đến khi họ quyết định rằng tình yêu là chưa đủ.

'Bác Pho, bác nghĩ con có nên để Gun đi không?', hắn hỏi những cơn gió, để nó thổi vào mặt, làm rối tung mái tóc của mình. Hắn im lặng một lúc, cầu xin được nghe lại giọng nói của bà Pho, an ủi hắn như những lần hắn ghé thăm cửa hàng của bà và để bà nói về bất cứ điều gì chỉ để hắn có thể quên đi những chuyện đang diễn ra ở nhà.

'Bác Pho, làm ơn...', Off thì thầm, nắm chặt chai bia trong khi nhìn xuống cát, để những ngón chân mình chìm vào đó, 'Tại sao bác phải đi trong khi con vẫn cần bác?'

Con trai, cậu luôn là một người mơ mộng. Nhưng tin tôi đi, cậu không cần phải mơ mới tìm được hạnh phúc cho mình, nhất là khi nó đã ở ngay cạnh cậu rồi.

Hắn ngước mắt nhìn quanh bãi biển khi nghe thấy giọng bà Pho, nhưng hắn không thấy gì cả. Chắc hẳn hắn đã nghe nhầm cơn gió thành giọng nói của bà.

'Off!', hắn quay lại khi nghe thấy P'Pik gọi mình, 'Tôi nhận được cuộc gọi từ P'Pon! Người chủ cho biết họ sẵn sàng bán! Và với một mức giá tuyệt vời nữa!'

'Tuyệt quá!', hắn hét lại, giả vờ mỉm cười, nhưng với âm thanh át cả tiếng sóng và sự khao khát muốn nghe giọng nói của bà Pho, nụ cười của hắn trông rất giả tạo, nhất là khi nó đi kèm với những giọt nước mắt đang chảy dài xuống má. Các bức tường của hắn bắt đầu rạn nứt và tay hắn đã bị trói quá chặt để có thể sửa chữa được nó.

'Ồ, cậu ổn chứ?', P'Pik hỏi khi bước đến ngồi cạnh Off, nhìn hắn khóc, 'Từ lúc cậu còn nhỏ đến giờ tôi chưa từng thấy cậu khóc'

'Không có gì đâu', Off sụt sịt, vừa ho vừa cố lấy lại giọng bình tĩnh, lau nước mắt, 'Em chỉ nhớ bác ấy thôi'

'Tôi biết mà', P'Pik mỉm cười, vuốt ve lưng hắn, 'Và cậu không cần phải dừng lại đâu. Khóc cũng không sao. Sau đó cậu sẽ cảm thấy dễ chịu'

'Không hẳn', Off lau mũi mình và uống bia, 'Em vẫn cảm thấy thật khốn nạn'

'Bác ấy sẽ không muốn điều đó đâu. Cậu chính là đứa con trai mà cuối cùng bác ấy đã có được', P'Pik cười lớn, 'Và nghĩ đến việc bác ấy từng nói với tôi rằng sẽ không bao giờ muốn chăm sóc một đứa trẻ nếu không có chồng bên cạnh, thì đột nhiên cậu lại xuất hiện vào cái đêm đó ở chợ đêm khóc bù lu bù loa'

'Bác ấy chỉ thương hại em, giống như những người khác thôi'

'Chắc chắn rồi, chúng tôi thực sự thấy tội cho cậu', P'Pik thú nhận, 'Nhưng đừng nghĩ rằng bác Pho không yêu quý cậu. Bác ấy thậm chí còn nhờ P'Pon may cho một chiếc váy mới toanh khi cậu mời bác ấy đến dự lễ tốt nghiệp của cậu. Bác ấy đã nuôi dạy cậu như một người mẹ'

Nhắm mắt lại và rời xa emNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ