Chương 1: Trang 1 - 4

96 11 0
                                    

Tiếp theo tôi sẽ dùng ngôn ngữ của cậu để viết, bởi vì ngôn ngữ của tôi thiếu từ vựng. Không phải kiểu thiếu mà người ngoài đảo tưởng tượng, ngôn ngữ của tôi có mười bốn bộ từ khác nhau, dùng để miêu tả những cơn sóng khác nhau, nhưng khi nói về con người thì sẽ không có nhiều bộ từ phù hợp. Vì vậy, để thuận tiện, chỉ vì thuận tiện thôi nên tạm thời tôi sẽ mượn ngôn ngữ của cậu. Không phải vì sợ hãi, và chắc chắn cũng không phải vì nịnh nọt. Đôi khi người ta phải từ bỏ sự tao nhã để đổi lấy sự chính xác. Tiếng mẹ đẻ của tôi bị ám ảnh bởi mười bốn con sóng, sáu trận động đất, bốn cơn mưa và vô số thuật ngữ hàng hải, cũng như núi lửa và trên hết là núi lửa, thật dễ hiểu tại sao chúng tôi lại bỏ qua những thứ còn lại.

Hôm nay tôi lại đi ngắm núi lửa, từ xa. Khói vẫn chưa tan, bình minh thoạt nhìn như bóng hoàng hôn nhuốm màu loang lổ, từ bến tàu có thể cảm nhận được những rung động dưới nước. Tôi nằm xuống đất, áp tai phải xuống, cố gắng hết sức để từng tấc da chạm vào cát, nhắm mắt lại lắng nghe bài hát sâu lắng của núi lửa. Những hòn đảo mới đang được hình thành, và có thể trong hai mươi hay ba mươi năm nữa, những con người mới sẽ lái những con tàu mới đến đó rồi đốt lên những đống lửa mới. "Lửa trại mới", đây là một khởi đầu tốt đẹp, tốt hơn bất cứ điều gì tôi nghĩ ra trong vài ngày qua. Tôi không biết bắt đầu từ đâu với một câu chuyện. Những câu chuyện của người ngoài đảo thường quen bắt đầu bằng tên của nhân vật chính, nhưng nếu bắt đầu bằng tên trước, chúng ta sẽ buộc phải nhảy đến giữa câu chuyện thay vì bắt đầu.

Lần đầu gặp nhau, cậu đã cười nhạo tên tôi, hay đúng hơn là cậu cười vì tôi không có tên. Vào đêm đầu tiên của mùa buôn bán, bên cạnh đống lửa khổng lồ ở bến cảng, tôi là đứa trẻ duy nhất đến từ Icahn, tôi là người Icahn đầu tiên mà cậu nói chuyện, và cậu có thể được tha thứ cho sự thiếu hiểu biết của mình. Cậu không biết rằng trẻ em trên đảo không có tên, chỉ có đại từ. Người ngoài đảo đặt tên cho trẻ sơ sinh một cách bất cẩn, bất kể chúng có sống sót hay không hoặc có phù hợp với cái tên đó hay không, điều này thật không hợp lí và không công bằng, đây không phải là phong tục của hòn đảo.

Trước khi tôi có tên riêng, mẹ Pucia đã gọi tôi là "Cá Nhồng bé nhỏ" - hơi khó phát âm trong ngôn ngữ của cậu, nhưng trong ngôn ngữ của hòn đảo thì "Cá Nhồng" chỉ có hai âm tiết nên nó là một đại từ rất phổ biến dành cho trẻ em, cùng vần điệu với nó còn có "Cá Ngựa", "Gỗ Lũa"(1) và "San Hô". Trên đảo, cậu có thể thử đứng ở quảng trường dưới chân núi lửa và hét tên bất kỳ loài cá nước mặn nào, và ít nhất năm hoặc sáu đứa trẻ sẽ đáp lại.

(1) Gỗ lũa: phần lõi cứng còn sót lại của các cây gỗ sau khi chết, sau quá trình chịu tác động bào mòn của thiên nhiên.

Các bà mẹ khác đều chấp nhận biệt danh do mẹ Pucia đặt cho tôi vì mẹ Pucia chính là người đã sinh ra tôi. Theo phong tục, trước khi người ta lấy tên, mẹ bầu nên chọn một đại từ. Tôi xuất thân từ một gia đình nhỏ, tổng cộng chỉ có bốn người mẹ và ba người cha, cha tôi Lira và tôi trông giống nhau nhất, nhưng người thân thiết nhất với tôi là cha Cormoran. Các bà mẹ đã sớm quyết định rằng chú cá nhồng nhỏ sẽ trở thành thương nhân mới trên biển, bởi vì họ cảm nhận được rằng chú cá lớn hơn đã trở nên bất động và có thể về với núi lửa bất cứ lúc nào. Họ đã đúng, vị thương nhân già hoạt động trên đường biển đã trụ vững thêm hai mùa đông nữa và qua đời trước khi biển được thông thương trở lại. Trước khi chết, không biết tại sao ông ấy lại bò ra khỏi cabin, có lẽ muốn gọi người ở ruộng mía gần đó, tóm lại, rất nhanh đã có người phát hiện ra thi thể của ông, nằm ở ngưỡng cửa, một tay duỗi thẳng về phía trước, đã cứng ngắc rồi. Các linh mục vội vã chạy tới, mang theo vải tang, bọc thi thể rồi đẩy người đã khuất xuống miệng núi lửa. Những gì núi lửa tạo ra luôn quay trở về với núi lửa.

[ĐM/Edit] Tuhfa (END)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ