Chương 14: Trang 48 - 50

5 1 0
                                    

Trên tàu không có thức ăn nhưng may mắn là năm chiếc bình đất đựng nước ngọt đều đầy. Tổng cộng có hai mươi bảy con cá heo đi theo con tàu này, đảo Icahn có sáu bảy mươi con cá heo được thuần hóa quanh năm, tôi chỉ bắt đi không đến một nửa, nhưng tôi không có gì để phàn nàn, nếu không có chúng, chúng tôi sẽ không thể đến Đảo Lớn nhanh như vậy.

Tôi và hai người tập sự thống nhất trình tự luân phiên để đảm bảo lúc nào cũng có một người chèo và một người thức vào ban đêm. Sau đó, chúng tôi tháo lưới đánh cá trong cabin, dùng dây cáp xoắn lại thành dây cương đơn giản rồi đặt lên lưng những chú cá heo, khi một nhóm bơi lội mệt mỏi thì sẽ thay thế bằng nhóm tiếp theo, sau đó tốc độ của thuyền sẽ nhanh hơn rất nhiều và chúng tôi không phải tiêu tốn chút sức lực nào. Khi đi qua vùng núi lửa, ba chúng tôi sợ hãi không dám ngủ, ngơ ngác nhìn ra biển. Vì không có ai mang theo pha lê núi lửa nên hai người tập sự đọc một lời cầu nguyện đơn giản, cởi những chiếc cúc nhỏ trên cổ áo choàng rồi ném xuống biển làm vật hiến tế.

Đây là cách tôi đến Đảo Lớn lần thứ năm: đói, nhếch nhác, cực kỳ mệt mỏi, với một đàn cá heo mà không ai biết phải làm gì và hai linh mục tập sự còn chưa có tên chính thức. Họ không nói được nhiều ngôn ngữ của hòn đảo nên tôi phải dịch từ đó ra, và chỉ khi đó tôi mới nhận ra rằng tôi đã không hỏi tên họ trong hai năm qua. Cá Ngựa và Cá Bơn, đó là tên gọi của họ, tôi không buồn hỏi ai là Cá Ngựa và ai là Cá Bơn. Tôi chộp lấy tên lính canh Đảo Lớn đầu tiên mà tôi có thể tìm được rồi hỏi anh ta Tuhfa ở đâu, nhưng anh ta không biết. Tôi ngăn người thứ hai lại, người này lẩm bẩm nói: "Có lẽ là trong phòng hội đồng."

Tôi để những người tập sự trên bãi biển và đi thẳng đến tòa nhà bằng đá xấu xí. Dọc đường có nhiều trạm kiểm soát và hầm trú ẩn hơn tôi nhớ, những con phố nơi người bán hàng dựng quầy trước đây đều bị hàng rào gỗ chặn lại. Không có nhà thơ hay trẻ em nào chạy nhảy hò hét hào hứng giữa khoảng không gian rộng mở bên hồ, những ngôi nhà gỗ đều im ắng, cửa không mở, cửa sổ gỗ đóng kín, nhiều hơn một ngôi nhà được treo lá dừa khô bày tỏ lời chia buồn. Tôi đi vòng qua hàng rào gỗ chặn cửa hội trường thì bị một tên lính canh cầm giáo chặn lại, tên lính canh thấp hơn tôi nửa cái đầu, trông như một đứa trẻ, lẽ ra cậu ta nên chơi bóng ở bãi đất trống bên hồ thay vì canh gác ở đây. Tôi nói với cậu ta tên của tôi và rằng tôi muốn gặp Tuhfa, nhưng lính canh không nhận ra tôi, đẩy tôi lại rồi nói rằng bây giờ cậu không gặp ai cả, đặc biệt là những người từ ngoài đảo. Ngay khi tôi đang cân nhắc xem mình có đủ sức để hạ gục cậu ta hay không, một tên lính canh khác đang uống canh rong biển trên bậc thang xa hơn một chút đã nhận ra tôi và nhẹ nhàng đẩy gã nhỏ cầm giáo ra, để tôi đi vào.

Ngọn lửa vẫn cháy trong đại sảnh như thường lệ, mùi gỗ thông quyện với mùi rong biển luộc vẫn thường trực. Người đưa tin chắc hẳn cũng cảm thấy như vậy khi cô được giúp đỡ trong ngần ấy năm về trước: một niềm nhẹ nhõm tràn ngập, lấn át chút ý chí cuối cùng mà cô đã dùng để chèo thuyền trốn thoát một mình. Tôi rất ngạc nhiên khi cô ấy có thể tiếp tục nói lâu như vậy, bởi vì rõ ràng là tôi không thể làm được việc như vậy. Tôi chỉ kịp nhìn rõ mặt cậu, thấy cậu đứng dậy chạy về phía tôi, rồi ngọn lửa tắt trước mắt tôi, toàn bộ căn phòng biến mất, và tôi thậm chí không thể nhớ được cảm giác ngã xuống nền đất là như thế nào.

[ĐM/Edit] Tuhfa (END)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ