Chương 15: Trang 51 - 53

9 1 0
                                    

"Hát gì cơ?"

Câu hỏi đầu tiên cậu hỏi đúng như những gì tôi mong đợi, giá như tôi có được câu trả lời.

"Có lẽ là một loại ẩn dụ nào đó?" Cậu tiếp tục liệt kê ý kiến của mình, và tôi tiếp tục nhún vai, tỏ vẻ không chắc chắn: "Có lẽ đó không phải là một bài hát theo nghĩa đen. Cậu có nghĩ nó sẽ là một câu thần chú không?"

"Mình không biết, Tuhfa."

"Cậu đã nhìn thấy một con cá voi phải không? Nhưng chị gái của Yumaso lại nhìn thấy một con chim."

"Ừ, một con hải âu."

"Có lẽ nó liên quan đến phạm vi bùng phát, cậu có nghĩ vậy không? Nếu hải âu báo trước một hòn đảo, thì cá voi..."

Cậu chưa nói hết và cậu cũng không cần phải nói hết. Chúng tôi im lặng một lúc, cậu cắn móng tay cái, còn tôi kéo mạnh đám cỏ khô trên mặt đất, chúng thực sự khỏe hơn tôi nghĩ, giống như gân động vật khô bám vào đất. Tôi rũ bỏ mảnh vụn trên tay, vô thức nhìn về phía đông nam, tìm kiếm ngọn núi lửa, lại nhớ ra mình không ở đảo Icahn, tôi chuyển sự chú ý sang cậu và hỏi tiếp theo chúng ta nên làm gì.

"Mình nghĩ chúng ta nên nói với mọi người."

Ý tưởng hay, xét về mặt logic. Ý tưởng tồi, xét về tính khả thi. Cậu đã tiếp thu tất cả những gì tôi kể với cậu: những con cá voi magma, hòn đảo đá nhỏ, những câu viết đứt quãng được viết bên lề của một học giả đã chết từ lâu, ngày tận thế núi lửa có thể đã xảy ra hoặc cũng có thể không, Nhưng đó là vì tôi là người nói và cậu là người lắng nghe. Thuyết phục người khác khó hơn rất nhiều, giống như cốt truyện phổ biến nhất trong thơ tự sự, khi nhân vật chính cố gắng nói với người khác về lời tiên tri, phản ứng đầu tiên của mọi người là phản kháng, sau đó là bối rối, cuối cùng là chán nản, nghĩ rằng nhân vật chính đang quấy rối cuộc sống yên bình của họ theo một cách không cần thiết.

Một lời tiên tri bản chất là một câu chuyện, vốn dĩ tôi nghĩ thứ khiến người ta chú ý lắng nghe chính là những thăng trầm của cốt truyện, cứ sau hai dòng là nó phải kỳ quái, ngoằn ngoèo và bùng nổ lên màu sắc mãnh liệt. Không ai muốn nghe về những người trồng chuối trên Đảo Lớn, nhưng nếu tôi nói: "Những người trồng chuối vô tình giải phóng tà linh cổ xưa khi khai hoang đất rừng", tai người ta có thể vểnh lên ngay. Vì vậy tôi đã từng mô tả trải nghiệm của Yumaso như một lời cảnh báo về ngày tận thế, khẳng định rằng các linh mục của Giáo hội Núi lửa đã tìm thấy bằng chứng trong sách cổ. Hãy thức tỉnh đi, cư dân Đảo Lớn! Hãy coi chừng núi lửa!

Nhưng tôi sớm phát hiện ra rằng điều này cũng không hiệu quả. Cốt truyện quá bạo lực và có thể nghe như một lời đe dọa. Mọi người nghe xong thậm chí còn chế nhạo, sau đó quay đầu rồi quên mất nó. Tôi cũng đã học cách loại pháp sư của Icahn ra khỏi câu chuyện vì nó đi quá xa so với trải nghiệm hàng ngày, như vậy mọi người cũng sẽ mất hứng thú. Điều khiến tôi hơi buồn là nhiều người trên Đảo Lớn không biết hòn đảo quê hương của tôi cụ thể nằm ở đâu, họ có thể đếm được ba hoặc bốn mặt hàng được xuất khẩu từ đảo Icahn, nhưng có người cho rằng đảo Icahn là một phần của Quần đảo phía Bắc, và lại có người khẳng định rằng nó nằm ở vùng Đông Bắc, thậm chí có đại biểu còn cho rằng nó nằm ở vùng biển phía Nam.

[ĐM/Edit] Tuhfa (END)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ