Chương 10: Trang 35 - 37

5 1 0
                                    

Tôi nói về cá voi trước, đây không phải là một lựa chọn hay, thực ra đáng lẽ tôi nên nói về miệng núi lửa trước, bởi vì vị linh mục rõ ràng không cho rằng con cá voi magma khổng lồ là một dấu hiệu cảnh báo. Tôi dừng lại uống nước, chưa kịp nói xong thì họ đã lấy ra một túi đường mía giã nhỏ trộn với gia vị khô và trấn an tôi rằng đây không phải là cơn ác mộng. Mặc dù rất hiếm khi dung nham, cá voi và đàn cá xuất hiện cùng lúc trong giấc mơ nhưng không có thứ nào trong số đó là điềm xấu cả, có lẽ chỉ là do đi đường vất vả mà thôi. Đi lấy chút nước suối nóng, uống gói thuốc ngọt này, ngày mai sẽ thấy dễ chịu hơn.

Tôi hỏi miệng núi lửa có ý nghĩa gì.

Hai linh mục nhìn tôi chằm chằm như thể họ vừa mới tỉnh dậy. Họ là một cặp sinh đôi, hay còn gọi là anh chị em ruột, trông hơn cha mẹ tôi khoảng chục tuổi, không chỉ độ cong của gò má và sống mũi giống hệt nhau mà những nếp nhăn ở khóe mắt cũng rất giống nhau. Cuối cùng, người bên trái lên tiếng trước, tôi thầm quyết định đó là người chị.

"Hãy kể cho tôi nghe về miệng núi lửa mà cậu đã nhìn thấy."

Vì vậy, tôi kể cho họ tất cả những gì tôi có thể nhớ, nữ linh mục chỉ ngắt lời tôi một lần, hỏi tôi về các chi tiết của chiếc bàn đá và việc tôi có vô tình nghe thấy bất kỳ linh mục nào nói về đám tang không. Tôi nói không, và đó là sự thật, không ai ngoại trừ các linh mục và người tập sự được biết về các nghi thức trong tang lễ, hay thậm chí là đề cập đến chúng. Mặc dù một số người tập sự trước đây và các linh mục hiện tại là bạn của tôi, nhưng họ chưa bao giờ đề cập đến bất cứ điều gì tôi không nên biết trước mặt tôi, chứ đừng nói đến nghi thức trong tang lễ. Trong thư viện của đền có một số cuốn sách không được phép đọc, được khóa trong những chiếc hộp gỗ chạm khắc bằng lửa, mẹ Noor không có chìa khóa, theo lời bà, bà chưa từng nhìn thấy những cuốn sách trong đó dù chỉ một lần. Khi vị linh mục cần những cuốn sách đó, ông luôn lấy hẳn chiếc hộp gỗ đi, một hai ngày sau mới chuyển toàn bộ trở lại và đặt vào đúng vị trí ban đầu. Có thể hình dung ở đó ghi lại những thứ như cầu nguyện hay lễ vật cần thiết cho buổi lễ, nếu không đánh bất tỉnh linh mục và lấy đi chìa khóa thì hoàn toàn không nhìn thấy được. Và điều kiện tiên quyết để "hạ gục" là người dân phải biết chính xác chìa khóa là linh mục nào.

"Cậu có thể đảm bảo về sự đáng tin cậy của cậu và gia đình rằng cậu chưa từng nghe bất kỳ linh mục nào mô tả về miệng núi lửa không? Cậu hẳn hiểu rằng nếu cậu nói dối linh mục của núi lửa, núi lửa sẽ khiến cánh đồng của cậu cằn cỗi và cá không bao giờ đến gần ngư trường của cậu?" Nam linh mục bên phải, người em trai sinh đôi nói.

Tất nhiên tôi có thể đảm bảo điều đó và tôi ngày càng mất kiên nhẫn với những câu hỏi lặp đi lặp lại của họ.

"Có vẻ như chúng tôi chưa hỏi tên cậu. Cậu...?"

Ký ức bằng văn bản, tôi trả lời, nhưng khi còn nhỏ, tôi thường được gọi là Cá Nhồng.

"Pei Jianan, cha mẹ cậu có ai là pháp sư không?"

Không.

"Dược sư?"

[ĐM/Edit] Tuhfa (END)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ