Núi lửa sẽ là một cái kết hoành tráng và ly kỳ nếu chúng ta không thực sự ở trong đó. Thỉnh thoảng tôi vẫn phải nhắc nhở bản thân: núi lửa không hề độc ác hay nhân từ, chúng chỉ là...đá tảng, khói và dung nham. Sẽ thật nực cười nếu con người ép buộc cảm xúc của mình vào đống đá này rồi tuyên bố rằng họ yêu hay ghét nó. Không có sức mạnh thần thánh nào chắc chắn sẽ cứu chúng ta, không có ma quỷ dưới đáy biển nào làm hại chúng ta. Khi hiểu ra điều này, có người cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng lại có nhiều người cảm thấy lạc lõng hơn, bởi vì chúng ta luôn cho rằng mọi thứ trong đại dương này đương nhiên đều diễn ra xung quanh mình. Tại sao không phải là chim hải âu? Tại sao nó không thể là một cây cổ thụ ở Quần đảo phía Nam? Có phải cá voi thầm mong chúng ta biến mất? Cùng với những chiếc lao giết người của chúng ta? Sau khi magma rửa sạch đại dương, liệu chúng có ăn mừng vì lời cầu nguyện của mình được đáp lại không?
Còn về phép thuật. Phép thuật tồn tại nhưng người ta nghiên cứu nó quá nhiều và sợ hãi nó quá ít, cuối cùng nó trở thành một trò xiếc cũ trong các lễ hội thu hoạch, và mọi người bị biến thành những lang băm thực hiện trò lừa bịp này. Tôi cũng từng nghĩ rằng phép thuật được ẩn giấu trong một cuốn sách cổ nào đó được giấu đi rất kĩ, trên một trang giấy quý giá nào đó, hay trong một cái đầu thông thái và già nua nào đó, rồi một khi nó được công bố, mọi câu hỏi sẽ được giải đáp. Ngẫm lại, đây vốn là dòng suy nghĩ của nhà thơ, các linh mục ở Icahn đã đúng khi cho rằng tôi đọc quá nhiều thơ tự sự.
Trong đại dương này, người ta thậm chí không thể cùng nhau hát một bài hát. Các vu y bình tĩnh chấp nhận điều này, tôi thì không, tôi lớn tiếng vặn lại, tôi vùng vẫy, tôi vẫn cứ khiêu chiến cái kết mà tôi không thích của câu chuyện này. Đến bây giờ tôi mới hiểu được sự trang nghiêm và điềm tĩnh của họ, giống như những cái cây khổng lồ trên hòn đảo quê hương của họ. Tôi ngưỡng mộ sự cao quý này nhưng nếu có thể quay ngược thời gian và làm lại lần nữa, tôi vẫn sẽ chọn cách phản bác, đấu tranh và thách thức.
Còn gì để viết nữa? Việc tôi ngồi đây lãng phí đống mực đắt tiền đã nói lên điều đó. Tuy nhiên, tôi cảm thấy nhiệm vụ của mình là phải để lại ghi chép, hoàn thành trách nhiệm do chính cái tên của mình đặt ra để người lạ tham khảo trong nhiều năm kể từ bây giờ. Kỳ lạ thay, tôi không nhớ nhiều về ngày hôm đó, nói cách khác là ngày tận thế, có lẽ cú sốc và cơn hoảng loạn đã ăn mòn ký ức, hoặc có lẽ đó là do một loại ma thuật tàn ác nào đó: Những người đến sau tôi lẽ ra không nên được cảnh báo nhiều hơn. Tôi đã từng, và họ cũng phải mò mẫm trên đường giống như tôi, nhưng họ vẫn may mắn hơn tôi, tôi nghĩ mình đã để lại rất nhiều biển chỉ đường cho họ.
Tôi nhớ ngọn lửa, đó là điều chắc chắn. Vào đêm thứ bảy sau khi khởi hành, chúng tôi đã hết thời gian. Lúc đó mọi người thả neo và chuẩn bị đi ngủ. Tiếng ầm ầm phía xa khiến mọi người cảnh giác, không phải xa, phải nói là "sâu", tiếng sấm dưới nước. Đáng lẽ không nên có những ngọn núi lửa ngầm đang hoạt động ở khu vực này, nhưng bây giờ nói có nên hay không thì cũng vô nghĩa. Tôi hét lên, bảo mọi người nhổ neo ngay lập tức, tản ra và bỏ chạy.
Núi lửa đã không cho chúng tôi một cơ hội. Một khắc trước nước biển vẫn là màu xanh đen đặc, một khắc sau ánh sáng đỏ đã tỏa ra, sáng đến mức giống như đang đứng cạnh một đống lửa điên loạn, thậm chí tôi còn có thể nhìn rõ khuôn mặt của mọi người, cùng với sự bối rối, sợ hãi và lo lắng trên những khuôn mặt đó. Dung nham phun trào, nước biển dường như chỉ còn là một tấm vải dệt mỏng màu đen, chiếc tàu gần ánh sáng đỏ nhất lập tức bị nhấn chìm, thậm chí tôi còn không nghe thấy tiếng người phía trên đó phát ra âm thanh.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ĐM/Edit] Tuhfa (END)
Short StoryTác giả: vallennox Edit: josee Nguồn raw: Trường Bội Tình trạng bản gốc: đã hoàn thành (25 chương + vĩ thanh) Tình trạng bản edit: đã hoàn thành Thể loại: theo phong cách phương Tây, ngôi thứ nhất, chủ thụ, kì ảo, 1x1, OE. Giới thiệu (Trích đoạn)...