Chương 6: Trang 21 - 23

12 1 0
                                    

Chiếc áo choàng cản trở chuyển động của cánh tay cậu, câu nhanh chóng cởi nó ra. Chiếc thuyền bị vùi một nửa trong cát, khi lật thuyền, chúng tôi quấy rầy một đàn cua nhỏ, trong ánh lửa, mai của chúng sáng lên ánh kim loại, giống như những chiếc cúc có chân. Cả hai chúng tôi đều giật mình và đứng yên. Chỉ mất ba cái chớp mắt để những loài giáp xác sáng bóng này chui xuống nền cát ướt rồi biến mất.

Đèn lồng được thắp sáng và treo ở mũi tàu. Chúng tôi cùng nhau đẩy thuyền xuống nước và trượt vào đầm ngập ánh trăng. Cậu bắt đầu bằng cách nói về quá trình đóng thuyền, người đã xin lời khuyên, gỗ đến từ đâu, những cân nhắc nào khi chọn sơn và mất bao lâu để sơn hoa văn trên thân tàu. Lúc này tôi mới nhận ra thân tàu không hề bị nấm mốc bám đầy, còn có hoa văn sơn vẽ, nhưng lớp sơn đã phai và bong ra, chỗ này có một cái đuôi cá đầy gai, chỗ kia là một chiếc sừng cừu lẻ loi, không biết là cái gì. Có lẽ bức tranh gốc là vậy, cậu thậm chí còn không nhớ nó.

Không rời đầm, chúng tôi chèo thuyền ra rìa rặng san hô rồi buông mái chèo. Sóng vỗ vào các ghềnh đá tạo thành sương mù lung linh trong ánh trăng rồi rơi xuống như mưa phùn. Nước trong đầm êm ả, chúng tôi nằm cạnh nhau dưới đáy thuyền ngắm bầu trời đêm. Cậu nói con tàu này được đóng cho những chuyến đi dài, nhưng nó chưa bao giờ đi xa hơn cái hồ này. Cậu luôn tự hứa với mình rằng sẽ có cơ hội trước khi chính thức bước vào Hội đồng, nhưng cơ hội này đã không bao giờ đến. Cha mẹ cậu không ngăn cản nhưng họ cũng không giúp đỡ. Niềm đam mê chèo thuyền của họ chỉ mang tính chức năng và chỉ giới hạn ở mức giá bán chạy nhất trong mùa. Cậu có những kế hoạch khác cho mình, mơ mộng trở thành nhà thơ hải âu của thơ sử thi, sở hữu một con tàu, những người bạn chim biển trung thành và thông minh, một cây đàn lia và danh tiếng bất diệt.

Tôi hỏi về hình xăm mới của cậu - con cá nhồng.

"Ồ, đúng vậy." Cậu đáp, như thể vừa phát hiện trên người mình có thêm một hình vẽ, "Mình định tìm cơ hội cho cậu xem, nhưng."

Chúng tôi đều nhớ đến chữ "nhưng" nên lại rơi vào khoảng im lặng ngắn ngủi, rồi cậu quay người sang một bên, tựa đầu vào tay trái, nhìn tôi và xin lỗi về những điều cậu đã nói dưới ngọn hải đăng trước đó. Tôi trả lời rằng không ai trong chúng ta phải xin lỗi, rằng không ai làm gì sai cả, "và", tôi vội nói thêm: "Mình thực sự không nghĩ chính 'Những người dân đảo đói khát' đã tấn công Quần đảo Đôi."

Cậu nói cậu biết, tôi thở dài vào bầu trời đêm. Cậu ậm ừ trầm ngâm và chạm vào cánh tay tôi nên tôi nằm nghiêng rồi nhìn vào mắt cậu.

"Khi nào cậu định hỏi 'Tại sao cậu lại chọn xăm thứ này?'"

"Nếu cậu thực sự muốn nói thì..."

"Bởi vì nó tượng trưng cho cậu." Cậu chạm vào con chim hải âu trên vai. "Đây là một giấc mơ" những ngón tay của cậu di chuyển đến cơ thể sọc của con cá nhồng. "Và đây là cậu."

Sẽ là nói dối nếu tôi khẳng định rằng tôi không hề mong đợi câu nói này. Trên thực tế, tôi đã mong đợi cậu sẽ nói điều đó, nhưng việc tưởng tượng nó và nghe nó bằng chính đôi tai của mình là hai việc khác nhau. Trong tưởng tượng, lẽ ra tôi nên đáp lại bằng một câu trả lời chân thành, thậm chí là tán tỉnh, bắt đầu một điệu nhảy ve vãn, nhưng tâm trí đóng băng của tôi chỉ cung cấp cho tôi một câu "Ừ?" ngu ngốc.

[ĐM/Edit] Tuhfa (END)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ