Một sự trùng hợp ngẫu nhiên: Tôi vừa viết xong về cá voi mắc cạn hai ngày trước, và sáng nay tôi lại tình cờ gặp một con cá heo chết. Anh chàng tội nghiệp này chắc đã bị sóng đẩy lên vào lúc nào đó trong đêm khuya, vì chiều hôm qua khi tôi phơi rong biển lên, trên bãi biển chẳng có gì cả. Bãi biển phía Tây thoai thoải, phía Đông cao hơn một chút, cũng nhiều đá hơn, xác cá heo mắc kẹt giữa những tảng đá, trên bụng có một vết bỏng dài hơn cánh tay, chỉ nhìn vết thương thôi tôi đã cảm thấy bụng mình đau âm ỉ. Thậm chí nó còn không thể thoát khỏi ngọn núi lửa ngầm dữ dội.
Tôi đã cân nhắc đến việc chôn con cá heo, nhưng tôi không muốn chạm vào cái xác trương phồng và cũng không có dụng cụ để di chuyển nó. Cuối cùng, tôi nhặt hai mảnh gỗ lũa lên, "cứu" con cá heo chết giữa những tảng đá rồi đẩy nó ra biển một cách nhẹ nhàng nhất có thể. Ban đầu những cơn sóng chống lại tôi, cứ cuốn xác nó về nên tôi đành phải bước ra ngoài, đến khi nước ngập tới ngực thì đàn cá heo mới trôi được ra biển. Tôi ngồi trên rạn san hô ẩm ướt nhìn, rất lâu sau khi xác cá heo biến mất, tôi vẫn ngồi đó, không muốn cử động, không muốn quay lại, không muốn đối mặt với tình cảnh thực ra mình chẳng có việc gì để làm, và cũng không muốn tiếp tục viết. Một giọng nói trong đầu tôi cứ hét lên: Tuhfa sẽ không đọc thứ này đâu! Sẽ không có ai đọc thứ này đâu! Vô nghĩa! Vô nghĩa!
Loại mệt mỏi này kỳ thực đã xuất hiện từ mấy ngày trước, tôi không còn ngồi cả ngày ở bàn làm việc như trước nữa, cũng không còn vội vã quay lại khi đi câu cá. Chắc là do thời tiết, hôm qua tôi bận phơi rong biển vì trời hiếm ánh nắng và mưa rất lâu, dù trời tạnh mưa trong chốc lát thì cũng kéo theo một làn sương mù dày đặc màu xám, như muốn chôn vùi tôi và hòn đảo. Sương mù khác với những gì tôi nhớ, dày hơn và có mùi tro.
Nhưng bây giờ, trời đã tạnh, rong biển cũng được xếp ngay ngắn trên kệ, cá đã được thái lát và ướp muối, trong nồi có hến sạch, xác cá heo đã về với biển, tôi biết lấy cớ gì đây? Tôi chỉ có thể quay lại phòng viết và tiếp tục viết về mùa đông ảm đạm đó. Đó là những ngày cuối cùng của "tự do"(theo lời của cậu, không phải của tôi), đến mùa hè, cậu đã được bầu làm Chủ tịch hội đồng. Nhưng mùa đông trước đó và mùa xuân ngắn ngủi sau đó, cậu vẫn thuộc về tôi chứ không thuộc về Đảo Lớn.
Đó là một mùa đông tồi tệ, theo mọi nghĩa của từ này. Thời tiết lạnh đến mức một đàn cừu được cởi trói đã chết cóng trên sườn núi, điều mà chưa một ai trên Đảo Lớn chứng kiến trong nhiều thế hệ. Tệ hơn nữa, hầu hết mọi người đều không có lò sưởi trong nhà, người ta phải đào một cái hố bùn giữa phòng và đốt một đống lửa bên trong, kết quả là ít nhất mười ngôi nhà gỗ đã bị thiêu rụi. Kể từ đó, Hội đồng đã ban hành lệnh tạm thời tuyên bố rằng không được phép đốt lửa trong nhà trừ khi có lò sưởi hoặc lò than bằng đồng. Vào những đêm đặc biệt lạnh giá, phòng hội đồng sẽ mở cửa, đốt lửa trại và cho mọi người ngủ bên trong. Bọn trẻ rõ ràng nghĩ đây là một trò chơi đặc biệt, nhảy thành nhóm quanh đống lửa trại rồi hát những bài hát thiếu nhi không tên.
Xác cá voi vẫn đang thối rữa trên bãi biển, nếu hướng gió không tốt, mùi hôi thối có thể ngửi thấy ở mọi ngóc ngách trên Đảo Lớn, hoàn toàn không thể tránh khỏi. Người ta cố gắng hết sức để xử lý những cái xác cá voi nhỏ hơn, cưa xác thành từng mảnh nhỏ rồi dùng thuyền kéo từng mảnh ra biển khơi, còn xác lớn hơn thì người ta không biết phải làm gì. Pháp sư cố gắng triệu hồi ngọn lửa ma thuật để đốt cháy chúng, nhưng ba hoặc bốn cái xác cá voi đã rút cạn sức lực của họ, buộc họ phải hỗ trợ lẫn nhau và trốn trong căn lều tối tăm ngủ một ngày. Những chiếc xương bị đốt cháy để lại những vết cháy đen lớn trên bãi biển, phần còn lại chỉ có thể tiếp tục thối rữa.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ĐM/Edit] Tuhfa (END)
Short StoryTác giả: vallennox Edit: josee Nguồn raw: Trường Bội Tình trạng bản gốc: đã hoàn thành (25 chương + vĩ thanh) Tình trạng bản edit: đã hoàn thành Thể loại: theo phong cách phương Tây, ngôi thứ nhất, chủ thụ, kì ảo, 1x1, OE. Giới thiệu (Trích đoạn)...