Chương 19: Trang 64 - 65

4 1 0
                                    

Tôi thực sự không tức giận, không chỉ để giữ thể diện. Tôi cảm thấy như mình đã thức tỉnh. Có lẽ nó còn tệ hơn cả sự tức giận. Người ta phải có hy vọng mới có được sự tức giận. Đó là một phiên bản bạo lực của sự thất vọng. Tôi đã hiểu đối thủ của tôi là Hội đồng, hay nói cách khác là tham vọng kiên định của cậu, chống lại nó là chống lại cậu, tôi sẽ không bao giờ có cơ hội chiến thắng.

Tôi không muốn đi đến những nơi dễ tìm, tôi lang thang bên hồ một lúc, cuối cùng nhặt được một ngọn đuốc bên đường và đi vào rừng. Tổ ong lớn của dược sư được thắp sáng, với ánh nến lung linh ở hầu hết các cửa sổ, và một vài căn phòng được thắp sáng bởi ngọn lửa ma thuật yếu ớt nhưng ổn định. Tôi không tìm thấy Ashayo rồi nhớ ra anh đang ở trong phòng họp nên gõ cửa phòng pháp sư Aganon. Anh ta ở đó, mùn cưa dính trên quần và trên sàn, còn căn phòng sặc mùi nhựa thông và cá nướng. Anh ta đang chế tạo một cây đàn lia, thân đàn chưa thành hình vứt trên giường, còn vật liệu làm dây thì treo bên cửa sổ, đung đưa trong gió.

Tôi nói tôi muốn tìm một nơi để qua đêm.

Anh ta không hỏi tại sao, và tôi rất biết ơn vì điều đó, có lẽ anh ta sẽ không nghe được lời khai của cậu cho đến sáng hôm sau, lúc đó tôi sẽ tìm lý do khác để tránh chủ đề này, có thể là trốn thẳng vào rừng, tìm bụi rậm mà trốn, giống như một con thỏ. Aganon dẫn tôi đến cuối hành lang tầng hai và vào một cái sảnh nhỏ hình tròn không có đèn. Pháp sư thắp một ngọn nến rồi chỉ cho tôi bốn căn phòng nhỏ không khóa.

"Phòng dành cho khách, hãy chọn đi."

Tôi mở cánh cửa ở phía bên phải và cảm ơn vị pháp sư. Anh ta gật đầu, đưa cây nến cho tôi, quay người trở lại hành lang, bước hai bước rồi quay lại, hỏi rằng anh ta nên nói gì khi Tuhfa tìm thấy nơi này.

Vậy là anh ta biết. Tôi luôn nghi ngờ rằng các dược sư có một số hình thức liên lạc mà họ không chia sẻ với những người dân đảo khác, kể cả Hội đồng. Có thể là một con vẹt, hoặc có thể là cậu học trò nhỏ này hay cậu bé kia, với đôi mắt như chim ưng và đôi tai như thỏ, kín đáo và cũng chạy rất nhanh.

"Cứ nói là tôi chưa từng đến đây." Tôi trả lời.

Thật ngạc nhiên là tôi ngủ rất ngon. Mùi cói(1) khô trong phòng khiến tôi nhớ đến ngôi nhà của mình trên đảo Icahn, không có cửa sổ và bóng tối tĩnh lặng, trong vắt. Một tiếng gõ cửa đã đánh thức tôi vào lúc nào đó trong đêm. Tôi biết đó là cậu. Tôi có thể nghe thấy ai đó đang nói chuyện với cậu, có lẽ đang yêu cầu cậu rời đi. Rồi giọng của Ashayo tham gia vào, cuộc trò chuyện trở nên căng thẳng trong một lúc, nhưng nó không bao giờ xảy ra cãi vã. Mọi thứ lại trở nên yên tĩnh, tôi chìm vào giấc ngủ lần nữa, không biết khi nào trời mới sáng.

(1) Cói: tên gọi của một loài thực vật thuộc họ cói (Cyberaceae), chủ yếu được sử dụng để dệt chiếu cói và sản xuất các hàng thủ công mỹ nghệ như túi, làn, dép, nón cói và nhiều các mặt hàng khác.

Cậu đã không đến vào ngày hôm sau và trong vài ngày tiếp theo. Để chào mừng cuộc bầu cử chủ tịch mới, lửa trại được đốt lên trong làng, các cô gái và chàng trai biểu diễn múa giáo, tiếng đàn lia, sáo và trống dần lắng xuống cho đến tận sáng sớm. Tôi nhìn từ xa phía bên kia hồ, ngồi trên bãi cỏ ướt, nhìn chằm chằm vào những hình thù nhỏ bé trong ánh lửa, nghĩ về lần đầu chúng tôi gặp nhau, và tự hỏi liệu sẽ có ai cũng gặp được tình yêu của đời mình bên đống lửa trại đêm nay hay không.

[ĐM/Edit] Tuhfa (END)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ