.
..
...
Becky nhõng nhẽo cứng rắn, cuối cùng cũng có thể đẩy Freen ra khỏi cửa để tới công ty. Freen thấy rất bất đắc dĩ, nghĩ giữa trưa sẽ trở về, mang đồ ăn mà Becky thích, ở nhà ăn trưa với cô.
Nhà vẫn như vậy không có gì thay đổi, mà Becky lại cảm thấy lạnh lẽo, tịch mịch hơn rất nhiều. Ít nhất, bây giờ Becky cảm thấy là như vậy.
Becky cẩn thận treo quần áo mà Freen thường mặc vào trong tủ, từng món từng món, cẩn thận vuốt ve. Lấy gối đầu đặt ngăn nắp trên giường, khóe miệng thì mỉm cười, từng giọt từng giọt nước mắt lại tràn ra, nhỏ lên giường, giây tiếp theo liền giơ tay lau đi, sợ lưu lại dấu vết.
Hành lý của cô đã được sắp xếp ổn thỏa, cô chỉ đem theo một ít quần áo. Còn có, cái áo của Freen lúc nàng đi công tác, cô đã đem theo về.
Becky kéo vali, đầu ngón tay lại vuốt ve giường một lần nữa, tối qua hai người còn ôm nhau cùng ngủ ở đây. Cô đã nghe được Freen nói "Chị yêu em''
Becky hít hít mũi, cưỡng chế sự chua xót trong lòng, cố gắng tươi cười, nhìn về phía sô pha. Freen có đôi khi thích ngồi trên sô pha giải quyết công việc bằng notebook, rõ ràng phía trước là thư phòng, lại bị cô làm nũng muốn nàng làm việc ở sô pha còn cô thì ngồi kế bên xem TV, từ từ đây cũng là thói quen của Freen.
Cô lại nhớ tới, trước đây Freen là người thanh lãnh cao ngạo, rất nghiêm túc, trầm mặc ít nói, chỉ cần nói mấy câu cũng có thể làm cho tâm người khác sinh ra sự kính sợ.
Thong thả mà lưu luyến dọc theo hành lang lầu ba đi xuống, còn âm thanh kéo vali cũng vang vọng giữa không gian yên tĩnh, giống như lưu luyến không muốn rời khỏi đây.
Becky đứng ở hành lang, ánh mắt nhìn phòng đối diện, mọi hình ảnh ở quá khứ hiện rõ trước mặt.
Trong đầu nhớ tới hình ảnh hôm sinh nhật cô, Freen đã tặng cô món quà vô cùng quí giá, nước mắt lại tràn mi, rốt cuộc chịu không nổi, bước nhanh xuống lầu, rời khỏi, trong quá trình đó, cô không dám quay đầu lại nhìn.
Hôm nay Freen luôn thấy cả người không được thoải mái, trong lòng buồn đến hoảng, hoặc có thể nói bắt đầu từ hôm qua thì cảm giác này đã xuất hiện rồi. Chỉ là có Becky bên cạnh, nên nàng không có thời gian nghĩ nhiều, bây giờ chỉ có một mình, nàng đột nhiên cảm thấy có chuyện gì đó không thích hợp.
Nàng ngồi đó suy nghĩ cho đến khi trợ lý đi vào nói với nàng, Becky tới rồi, khóe miệng tự động giương lên, đi ra cửa đón cô.
Becky mỉm cười đi vào văn phòng, sau khi trợ lý ra ngoài, Freen nắm tay cô, cười nhè nhẹ nói: "Becky, sao em lại tới đây? Chị định chút nữa sẽ mang đồ ăn về nhà cùng em ăn trưa."
"Như thế nào? Không cho em tới đây sao?" Khóe môi Becky cũng giương lên, nhìn bộ dáng cười nhẹ của Freen, trái tim của cô giống như bị một cây kim rất nhỏ đâm vào.
"Chị không nói như vậy." Freen phủ nhận, mâu trung ôn hòa, cảm thán nói: "Tuy bây giờ cửa của ba mẹ chị còn chưa có qua được, nhưng em không cần giống như trước, tới tìm chị cũng phải cẩn thận như vậy. Ba mẹ cũng đã biết, em cũng đã rời khỏi giới giải trí, có nhiều chuyện không cần sợ đầu sợ đuôi như vậy."
Freen giãn mi ra, Becky nhìn mà ngực đau đớn vô cùng, theo bản năng xoay tay nắm lại tay Freen siết chặt, cô còn chưa phản ứng, thì Freen liền nhăn chặt mày, lần này dùng cả hai tay nắm tay cô, thân thiết nói: "Becky, em làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?"
Becky cười lắc đầu: "Em không sao, cũng không biết vì cái gì đột nhiên thấy có chút rùng mình thôi."
Becky thoáng hít mũi một cái, tới gần hơn ôm eo Freen, mềm nhẹ lên tiếng: "Freen, bây giờ chị có thể ra ngoài được không? Em có một nơi muốn dẫn chị tới."
Freen tò mò hỏi: "Là chỗ nào vậy?"
"Chị hỏi nhiều như vậy làm gì? Đi theo em là biết thôi, cách chỗ này cũng không xa, đi một chút là tới rồi." Becky không khỏi phân trần, tuy là ngữ khí mềm mại, nhưng lại rất kiên trì.
"Được rồi, chỉ hỏi một câu thôi mà!" Freen đành phải gật đầu đồng ý, cũng gần tới giờ nghĩ trưa, hơn nữa công việc nàng đã giải quyết tương đối ổn thỏa rồi.
Chỗ Becky dẫn nàng tới, chính xác là cách NinetyTwo không xa, chỉ là chỗ này ngay cả Freen cũng không biết, ngã tư gần công ty có một con đường nhỏ, quẹo quẹo y như bát đồ trận, vậy mà lại một quán nhỏ cổ kính tồn tại. Tiệm này theo phong cách cổ xưa dùng gỗ làm chiêu bài, bảng hiệu rỗng rãi nhưng nhìn rất bắt mắt, phía trên được khắc một chữ "Ý".
"Becky, đây là chỗ nào?" Freen quay đầu hỏi cô.
"Đi theo em." Becky mỉm cười, nắm tay Freen đi vào bên trong.
Diện tích cũng không lớn, nhưng được bài trí rất cổ kính. Cảm thấy rất an bình là ấn tượng đầu tiên mà chỗ này đem lại cho Freen.
Rõ ràng đi ra bên ngoài khoảng mấy chục bước liền thấy nhiều nhà hàng, người qua lại rất ồn ào nhưng lại hoàn toàn cách biệt với không khí trong này.
"Đây không phải là Becky sao? Đã lâu không tới đây rồi." Một giọng nói rất nam tính truyền tới, một nam nhân trung niên từ bên trong đi ra, tươi cười hớn hở chào đón Becky.
"Từ thúc, đã lâu không gặp rồi." Becky cũng quay qua cười chào hỏi, sau đó ánh mắt dời tới chỗ tủ thủy tinh.
Nam nhân được gọi là Từ thúc cũng hướng tới chỗ Freen gật đầu xem như chào hỏi, rồi ra sau quầy cẩn thận chọn ra một chìa khóa, quay đầu nhìn Becky cười nói: "Đây, chìa khóa của con."
"Cám ơn." Becky nói lời cám ơn, liền kéo Freen nãy giờ vẫn im lặng đứng bên cạnh đi vào trong.
Freen chú ý quan sát, chỗ này tủ thủy tinh tuy là nhiều nhưng đồ bên trong thì không nhiều. Chỉ có vài cái, kiểu dáng thì hoàn toàn khác nhau, mà nàng nhìn thì không biết là cái gì, chỉ biết là đồ được làm bằng gỗ.
Becky dẫn nàng tới tủ thủy tinh của mình, tra chìa khóa mở cửa tủ ra, Becky cầm thành phẩm được một nửa ra với công cụ, rồi khép của tủ lại.
Ngồi trên ghế, Freen nhìn khối gỗ trên tay Becky, nhìn có chút quen mắt, nàng do dự hỏi: "Đây là đang khắc hình người?"
"Đúng rồi, còn chút nữa là hoàn thành, chờ em một chút." Becky nắm khối gỗ trong lòng bàn tay nhỏ nhắn rồi bắt đầu điêu khắc, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Freen cười cười, nhìn dáng vẻ của cô có phân nửa của thợ chuyên nghiệp.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BHTT] Túng Ngã Triêu Mộ | FreenBecky | Cover
Fanfiction• [Ôn nhu công x Ôn nhu thụ] • Truyện: BHTT , ngọt sủng, nhẹ nhàng, nhịp chậm. • Tác giả: Tô Lâu Lạc.