Dĩ nhiên là Hanni vẫn chưa biết ý nghĩa của ký hiệu đó đâu. Đến tận lúc trở về nhà và băn khoăn suy nghĩ, em không hiểu tại sao nàng lại nổi giận đùng đùng như vậy, liệu có khi nào Jihye nói năng nhảm nhí gì đó không?
Ước gì em đã không răm rắp nghe theo lời nó, nếu không thì buổi đi xem đấu bóng rổ đã chẳng kết thúc một cách lãng xẹt như vậy rồi.
Mùa xuân tràn ngập nắng và gió với những cây hoa anh đào màu hồng rực nở rộ khắp hai bên đường cũng chẳng thể nào làm vơi đi sự tò mò trong em. Một cái chỉ tay và hướng đầu ngón tay lên trời có thể mang ý nghĩ ghê gớm gì được chứ? Hanni trộm nghĩ, và cũng thầm mắng Jihye, một phần cũng do em vì quá tin những lời sáo rỗng đó của con bé.
Kim Minji lặng lẽ xếp gọn quần áo trong phòng thay đồ, khi chuẩn bị cùng cả đội đi về thì lại chạm mặt em ở cổng chính nhà thi đấu. Dường như cả hai đều ngượng ngùng, nhưng sự bất mãn lại hiện rõ trên gương mặt nàng đến mức các đồng đội đều nhận ra rằng cả hai người họ đang có vấn đề. Mới vừa rồi còn cười hi hi ha ha bên cạnh nhau trên khán đài, bây giờ đã quay ngoắt lại xù lông nhím nên mọi người cũng tinh ý mà vội kéo nàng đi ăn mừng về hướng khác. Hanni còn chẳng hiểu vì sao mình lại bị người kia dỗi, ôm cục tức bỏ đi liền mà chẳng thèm bận tâm đến nàng nữa.
Mình có làm gì sai đâu chứ? Sao cậu ấy lại đối xử với mình như vậy?
Hanni mang suy nghĩ như vậy mãi cho đến lúc trở về căn hộ, khi em nấu ăn và dùng bữa tối nhưng chuyện vớ vẩn điên khùng đó cứ liên tục ám ảnh em khiến em không sao nguôi ngoai được. Ngay cả lúc ngồi vào bàn học cũng vậy, dù đã làm hàng chục đề toán và rất nhiều bài tập làm văn củng cố, ấy vậy mà trong đầu em vẫn chỉ toàn hình ảnh Kim Minji rạng rỡ mỉm cười làm những ký hiệu tay đầy bí ẩn, có cố gắng quên như thế nào cũng vậy thôi.
Hết cứu thật rồi, em quyết định nhắn cho Jihye:
[Mày ơi, tao thấy không ổn rồi.]
Jihye không rảnh tay để nhắn lại ngay, thế là Hanni cũng không quan tâm đến nữa. Em lại tập trung vào bài giải toán của đề nâng cao mà mấy hôm trước đã cùng với Minji giải trong giờ học thêm, chừng mười lăm phút sau thì con bé gọi đến.
- Xin lỗi nhen, em mới ăn tối xong nên không trả lời ngay được.
Hanni không biết phải nói gì với nó, bây giờ em chỉ muốn phóng xe đạp qua tận nhà con bé rồi đập nó một trận tả tơi vì đã để em phải hiểu xấu về Minji. Nó vẫn chưa nhận ra giọng điệu hằn học khác thường của em, tiếng gặm táo giòn tan vang từ phía bên kia nghe có vẻ như con nhỏ đang hớn hở cực kỳ:
- Không ổn là không ổn chuyện gì mới được, nói em nghe thử xem nào.
Hanni phải nhịn dữ lắm mới không mắng nó, tất cả là tại mày đấy nhưng may mắn cho Jihye là em kiềm xuống được. Và em bâng khuâng nghĩ ngợi, làm sao để bắt đầu cuộc trò chuyện thật trơn tru để nó không bắt bài em được đây?
- Sao hôm nay mày với Haerin bỏ tao một mình ở lại đó vậy?
Jihye cũng thật cừ khôi, nói dối mà chẳng thèm chớp mắt:
BẠN ĐANG ĐỌC
bbsz; đéo ngờ chứ gì?
Fanficđừng hỏi mình, mình cũng kh ngờ là mình lại lên cái tên củ chuối này =)))