Chương 21: Không quá khó chịu.

124 14 0
                                    

Chương 21: Không quá khó chịu.

"Xuống tàu sẽ có người tới đón cậu. Biển số là 80***"

Lisa kéo vali của cả hai người, Jennie thì nhìn xung quanh ga tàu để tìm chiếc xe mà Irene nói. Cô ấy bảo sẽ nhờ người đến đón nhưng tới giờ vẫn chưa thấy đâu, cả xe lẫn người đều không thấy.

"Còn chả thèm cho số điện thoại nữa chứ." Jennie lầm bầm, cô định sẽ gọi lại cho Irene nhưng may thay, cô nhìn thấy một người đàn ông đội nón rơm đang vẫy tay về phía mình từ xa.

"Con là Jennie à?" Giọng của người này rất lớn, đứng ở một khoảng cách xa như vậy vẫn có thể nghe được rõ ràng.

Mặt cô dại ra, người đàn ông kia thấy vậy liền chạy nhanh tới. "Cháu gái, con là Jennie hả?"

"Vâng, chú là?"

"Irene bảo chú tới đón con, đi nào. Xe đang chờ trước cổng ga tàu đấy." Chú lạ mặt vừa nói vừa hăng hái giật lấy tay cầm vali trong tay Lisa. Nhưng ai mà đoán được trước khi người kia nắm được tay cầm, Lisa đã kéo chiếc vali to ra xa khỏi tầm với của ông.

Bàn tay của ông ấy khựng lại trong không khí, ông đưa ánh mắt khó hiểu lên nhìn Lisa, chị vẫn vậy, khuôn mặt điềm đạm, miệng không nói lời nào. Ông nghĩ mình đã làm sai gì đó.

Ông mới đi chuyển đồ từ thành phố về, mang vác nặng nên ông có ra hơi nhiều mồ hôi. Có lẽ dân thành thị không quen với mùi hôi cơ thể quá nặng? Nghĩ vậy, ông liền chủ động xin lỗi trước: "Xin lỗi vì mùi mồ hôi trên người chú nhé. Có lẽ mấy đứa không quen nên hơi khó chịu."

"Không phải đâu chú. Vợ cháu hơi hướng nội nên không thích đụng chạm với người lạ thôi ạ." Jennie biết người chú này đã hiểu lầm nên nhanh chóng giải thích trước.

"À vậy hả, hehehe..." Người đàn ông cười, ông cũng bỏ qua chuyện vừa rồi. Ông nghĩ cô gái sắc sảo kia không muốn ông giúp xách vali hộ nên chỉ đưa tay chỉ hướng đi cho hai người. "Tên chú là Dong Il. Chú ở cùng làng với Irene. Hai đứa có thể gọi chú là Chú Dong. Chú mới đem mấy lô hàng lên thành phố sáng nay, bán xong lại chạy về đây, sau đó thì Irene nói con bé có hai người bạn đến đây để hưởng tuần trăng mật nên gọi điện nhờ chú đón hai đứa."

"Đã làm phiền chú nhiều rồi."

"Không phiền, không phiền."

Jennie cười, cô thắc mắc. "Làm sao chú biết đó là con?"

"Làm sao mà biết á? Người dân ở đây không hay ăn mặc "sành điệu" như vậy đâu. Chú nhìn cái là biết." Dong Il cười vui vẻ. "Đặc biệt là người phụ nữ của con, bước ra khỏi ga tàu mà cứ như bước từ TV ra vậy."

Người phụ nữ của con? Cách miêu tả này đúng là vừa thẳng vừa thô a. Jennie không khỏi đỏ mặt lần nữa.

Cô đã kết hôn rồi mà vẫn cảm thấy ngại với những thứ như này sao? Không được, phải mặt dày lên chút. Jennie lắc đầu, cố gắng để "vui lên"

"Sao vậy?" Lisa lo lắng hỏi.

"Không sao đâu, hơi nóng tí thôi." Jennie lấy lí do nóng để lấp liếm cho đôi gò má hây hây của mình.

Chồng tôi mắc chứng tự kỉ [Jenlisa]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ