Sự trùng hợp có sắp đặt |Hyunjin|

444 36 9
                                    

"Y/n à, đừng chăm chỉ quá nhé!"

Chị đồng nghiệp thân thiết vỗ nhẹ vào vai em, nhẹ nhàng nhắc nhở.

"À chị, em nhớ rồi chị về trước đi em làm xong nốt rồi em về."

Em mãi chăm chú vào những chữ cái trên máy tính chẳng bàn quay đầu lại chỉ nhẹ đáp lại chị ấy.

—--------------

"May quá cuối cùng cũng xong rồi!"

Em cuối cùng cũng có thể thả lỏng người dựa vào ghế, nhìn quay văn phòng chả còn ai ngoài em. Tự hỏi đã mấy giờ rồi?

Cẩn thận lưu file sau đó em thoát tab kiểm tra thời gian một giờ sáng rồi sao? Đã quá muộn rồi! Em nhanh chóng thu gọn đồ đạc lại chuẩn bị đi về. Từ công ty đến nhà em không quá xa nên em thường đi bộ đi làm, đây là lần đầu em về nhà muộn như vậy.

Bước ra khỏi toàn nhà em không khỏi ngưỡng mộ chính mình, cả toàn công ty đều đã tắt hết điện vậy chính ra em là người cuối cùng ở lại sao? Những cơn gió lạnh vào buổi đêm khiến em rùng mình cho dù đang muốn về nhà một cách nhanh nhất nhưng em vẫn phải làm tròn trách nhiệm đó chính là cẩn thận đóng cửa lại. Sợ bóng tối vốn đã là bản năng của con người rồi nhưng không hiểu sao trong người em lại có rất nhiều lo sợ khác.

Cảm giác như đang có người theo dõi ấy..

Rãi bước trên con đường vắng vẻ, lâu lâu lấy điện thoại ra kiểm tra giờ giấc. Em tự trấn an mình rằng tất cả chỉ do bản thân mình nghĩ nhiều thôi chứ sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra đâu.

Và y như rằng mới trấn an bản thân được chút ít thì từ phía sau em nghe thấy một tiếng động lớn. Giật mình bất giác quay đầu lại, à không sao chỉ là thùng rác đổ thôi.. Chắc con mèo hay con chuột làm thôi.

Mặc kệ đã trấn an bản thân như thế nào em vẫn quyết định lại kiểm tra thử. Một quyết định khá ngu ngốc? Bởi vì không những khiến đầu em có thêm nhiều giả tưởng mà còn khiến cho em tốn thời gian hơn nữa.

Từ từ từng bước đến gần chiếc thùng rác, em không hiểu sao bản thân mình cũng tự cúi người thấp xuống để phòng vệ.

"Này cô có sao không vậy?"

Đang hết sức tập trung thì từ đằng sau em vang lên tiếng của một người con trai, cùng cái chạm nhẹ lên vai khiến em giật mình mà hét toáng lên.

"Trời ạ! Anh là cái trò gì vậy?!"

Hoảng quá hóa giận, em mắng cậu trai. Cậu trai có vẻ vẫn chưa hoàn hồn lắm từ cú hét của em.

"Tại tôi thấy cô cứ làm cái trò gì đó nên lại hỏi thăm thôi!"

Cậu chàng có vẻ cùng không thích cách em trách cậu khi cậu chỉ đang tỏ ra quan tâm, cậu cũng mắng lại em.

"Anh đúng thật là.."

Em thở dài, vuốt nhẹ ngực mình lấy lại tinh thần. Ngước lên nhìn cậu trai, em đã bị đứng hình một chút.

Cậu trai này.. Sao đẹp dữ vậy?

Cậu trai để ý thấy ánh mắt của em cứ dán vô mình liền thắc mắc mà hỏi.

ĐI LẠC. [Straykids x reader]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ