29,

836 63 0
                                        

Cậu vuốt tóc Điền Chính Quốc, chắc là nó đau lắm. Cậu trừng mắt với con báo ở đằng kia. Con ngươi cậu co lại.

-" Có vẻ mi không phải là một chú báo bình thường nhỉ ? "

Cậu vẫn ôm Điền Chính Quốc, nhìn con báo gay gắt một lát, sau đó cùng Điền Chính Quốc đang yên vị trong lòng mà hòa lẫn vào màn đêm.

-" Có ổn không đấy, nói chứ tôi vẫn sợ mẹ lắm. "

-" Cậu đừng lo mà, ban đêm bà chủ phải xử lí công việc, chả có đi sang phía Đông đâu ! "

Dương Yến và cậu ba bước từng bước nhẹ tiến về khu phía Đông để không gây ra những tiếng động. Hồi chiều sau khi cậu ba chấp nhận thì cả hai quyết định sẽ tới phòng cậu hai, nhưng phải đợi đến tối khi cả nhà không ai chú ý khu vực này, lúc đó cậu ba đã khỏe hơn một chút thì mới có thể lẻn ra chỗ đó.

Khi nãy cậu ba không chịu đem theo đèn dầu do lo bị phát hiện, nhưng sao lại thật kì lạ, Dương Yến thấy con đường nhỏ và cậu đi mỗi lúc một sáng.

-" Này, ai bên đó đấy ? "

Có vẻ Dương Yến biết ánh sáng này từ đâu ra rồi. Ở đằng sau một bóng người cầm đèn dầu tiến lại gần đôi nam nữ này. Toi thật, bị phát hiện ! Dương Yến không dám quay mặt lại nhìn, nhưng nghe cậu ba gọi người ấy, trong đầu nhỏ đã hiện ra gương mặt đó.

-" Chị...chị Nguyệt ? " 

"Hôm nay cậu Ân lại không đến nghe giảng đấy."

"Hai hôm vừa rồi thì còn có thể hiểu do vì Kim gia chuẩn bị tiệc hội, nhưng đến bây giờ không đi học thì lạ thật đấy."

"Người ta có năng lực sẵn rồi, có nghỉ học cả tháng cũng vẫn giỏi. Lí do vì sao tụi mình vắng mặt một ngày thì lão sư mắng lên xuống nhưng cậu Ân thì ông ấy nhắm mắt bỏ qua đó."

Đám thiếu gia ấy lại bàn tán về chuyện cậu Ân hôm nay không đến Hoa Vương. Phác Thiên Kim gom sách vở vào túi, chuẩn bị đi ra xe ngựa gia nhân đã chờ ở cổng. Bỗng một người chặn cô lại trước cửa lớp, dáng vẻ anh ta ngập ngừng.

"Cô Thiên Kim...hôm nay thầy tôi và tôi dự định sẽ sang nhà cô hỏi cưới...cô thấy thế nào..."

(Fic chỉ được đăng trên wattpad lizttna, vui lòng không đọc trên các web reup)

"À, tôi khuyên cậu hãy hủy cái kế hoạch đó, từ chỗ cậu đến An Hiền đường xa cực nhọc mà dù gì tôi cũng sẽ từ chối thôi, đừng nên tốn công vô sức như thế."

Cô Thiên Kim không nhân nhượng mà nói ra những lời này. Sâu cay tát một gáo nước lạnh vào cậu thiếu gia đứng dối diện. Bị làm cho bẻ mặt, anh chẳng nói thêm được lời nào. Cô bỏ ra cổng, để lại một ánh mắt đau lòng.

"Anh Thái Hanh lại đi học nữa ạ ?"

"Ừ, học thì mới giỏi, sau này Thái Ân lớn cũng phải đi học giống anh nha."

Cậu Ân vẫy tay tạm biệt. Cậu Thái Hanh trên tay cầm chiếc túi chứa quyển tập và bộ viết cậu vừa sắm trên phố hôm qua. Lưu Duật cảm thán khi được cậu cho xem hình dáng của cây bút, cậu Thái Hanh quả có mắt thẩm mĩ. Trên đường đến Hoa Vương cả hai chàng trai cứ cười đùa trò chuyện hết chuyện này đến chuyện kia.

"Thư pháp cậu viết cho Bách lão sư hôm qua đã được ông ấy treo trước Hoa Vương. Ông ấy cứ tấm tắc khen chữ cậu đẹp. Cứ thế này có khi Kim Thái Hanh nhà ta đỗ trạng mất."

"Thôi, không dám mơ cao đến thế. Chả phải nhiều mảng tôi còn thua anh đấy sao ?"

"Cậu nói vậy là tôi buồn đấy ! Tôi đúng là hơn cậu được về phần thể lực, cùng lắm là thi tốt hơn cậu ở bài thi võ. Chứ văn thì cậu biết tôi còn không có cửa với em trai của tôi thì sao mà so với cậu được."

Hai người cười đùa cả quãng đường đi. Mãi cho tới lúc đến được Hoa Vương, hai thiếu niên ấy mới chấm dứt cuộc trò chuyện thú vị ấy.

Điền Chính Quốc kết thúc giấc mơ kì lạ ấy bằng sự nhứt nhối bên bả vai và cái cảm giác lắc lư. Vừa rồi nó mơ gì nhỉ, sao nó chẳng nhớ rõ cho lắm nhưng nó biết trong mơ đó không phải kể về nó. Tạm thời bỏ qua việc ấy đi, sự khó chịu khắp người đã làm Điền Chính Quốc hoàn toàn tỉnh táo.

"Đau quá nên mới chợp một tí đã tỉnh dậy rồi à?"

Tiếng một người đàn ông phát ra từ phía đối diện. Điền Chính Quốc giật mình khi nhìn thấy người ấy. Cái khí chất đáng sợ bao quanh người hắn đã làm nó chú ý. Theo bản năng, nó rụt người lại.

"Đừng có sợ, cậu hai đã nhờ ta canh chừng ngươi đó."

"Hả...cái gì chứ ? Ngươi là ai ?"

"Ta không biết phải giải thích với ngươi sao nữa. Cứ gọi ta là Lưu Duật."

Điền Chính Quốc dường như phát điên khi nghe thấy cái tên này. Từng dọc kí ức đau khổ xoay quanh việc gặp ma cứ chạy dọc tâm trí nó bây giờ, và tất cả đều liên quan đến Lưu Duật. Nó bật dậy, ánh mắt phẫn nộ.

"Ngươi là kẻ đã chỉ ta cho mấy con ma...tại sao chứ?"

Điền Chính Quốc nói với giọng điệu uất ức. Thấy tình không ổn, Lưu Duật hiểu mình đã để lại cho nó ấn tượng không tốt lập tức thanh minh.

"Chờ đã...chuyện đó không hẳn là xấu quá đâu. Dù gì ta chỉ mới bày cho mỗi một đứa nhóc đến nhờ ngươi giải thoát, vì hồi trước ngươi giúp được ta nên ta mới tin tưởng quảng bá cho ngươi ấy."

Lưu Duật biết nó quên, kể lại lần đầu nó gặp hắn. Bấy giờ nó mới nhận ra Lưu Duật chính là con ma nó bắt gặp ở sân sau kêu nó lẻn vào phòng cậu hai tìm cây trâm và bức thư ở nhà kho để gửi cho tiểu thư nào. Lúc đó hắn lo nó không nghe theo nên mới làm ra bộ dạng quỷ dị để nó cảm thấy đáng sợ mà nghe lời. Nhìn cái họa tiết trên áo ngũ thân hắn đang mặc là kí ức đó trôi nhanh trong đầu Điền Chính Quốc. Tưởng vậy sẽ khiến nó bớt giận, ai ngờ lại càng phẫn uất hơn.

"Ai nhờ ngươi cơ chứ ?! Có biết ta cực khổ như thế nào không hả, thậm chí là suýt chết cơ đó. Có bao giờ bị ma đánh te tua như ta không mà lại nói đơn giản như vậy ?"

Lưu Duật còn phải hoảng ngược lại trước dáng vẻ chuẩn bị để có thể xông ra tấn công hắn bất cứ lúc nào của nó, dù rằng nó biết mình không thể chống cự lại người đàn ông này nếu có xảy ra chuyện. Người hầu của cậu hai gặp ma vô số lần đến nổi bây giờ không thèm sợ nữa rồi. Nếu không phải nó vừa chợt nhớ ra đây là bạn cậu hai, có lẽ nó sẽ không để yên cho Lưu Duật đâu.

Vkook | Hầu MaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ