Rầm.
Trời chớp nhoát những cơn sét làm Kim Thái Nguyệt tỉnh dậy. Mấy hôm nay cô không thể ngủ ngon được. Lưu Khánh thấy vợ bị giật mình lo lắng đang xem sổ sách liền đi đến giường.
" Em thấy không khoẻ à ? Ta đốt hương an thần cho em nha. "
Kim Thái Nguyệt ân cần sờ mặt chồng.
" Phiền ngài rồi. "
Lưu Khánh lấy bên tủ giường một cái lưu hương. Vị quan trẻ vội đốt cho vợ mình cảm thấy dễ chịu hơn. Ngài bỗng nhớ ra gì đó, hỏi vợ mình.
" Ta nghe người làm báo sắp tới Kim gia có tiệc hội, em muốn tới dự không ? Từ khi đám cưới đến giờ em chưa về thăm nhà mình mà. "
Thái Nguyệt nghe thấy Kim gia liền không vui trong lòng. Cô quay mặt vào trong.
" Dạo này em dễ mệt và hay bị đau đầu. Có lẽ không thể rồi. "
Mưa càng lúc càng nặng hạt. Nói đúng hơn là một cơn bão. Điền Chính Quốc nhìn đầu ngón trỏ của mình, có một vết thương đúng với vị trí người phụ nữ đã đâm móng tay vào, máu vẫn cứ chảy đều. Bà ta đã dùng cơn đau để gọi nó dậy.
Lúc này đã là buổi tối. Điền Chính Quốc với đôi chân yếu ớt đứng dậy đi ra khỏi cái mương. Nó và chị Tì trèo qua bức tường để vào vườn của người làm. Mới vào nó đã thấy nhà dưới của Kim gia vô cùng náo nhiệt.
" Ôi trời, cái gì vậy ? "
Một người nhìn thấy nó và chị Tì thì hết hồn. Hai đứa ướt như chuột lột, trên mình thân xác vết thương chi chít, làn da nhợt nhạt.
" Là tôi và Chính Quốc, không phải ma quỷ đâu. "
Chị Tì trấn an kẻ kia. Người đó nhìn một hồi nhận ra hai gương mặt quen thuộc thì cũng an tâm để hai đứa vào nhà rồi chạy việc tiếp.
Bà Sang đang pha trà nghe giọng nói của cô gái ấy tức khắc hướng mặt về phía bọn họ đang đứng. Tim bà như vỡ vụn khi thấy chị Tì quay về. Bà nắm lấy tay chị nhưng bị chì hất ra.
" Đừng có đụng vào tôi. Tôi chịu quá đủ mấy trò của các người rồi. "
Chị dùng ánh mắt tức giận nhìn bà. Điền Chính Quốc vô cùng bất ngờ trước hai người này, đã có chuyện gì ?
Bà Sang vẫn tay nắm chặt cánh tay của chị Tì không buông. Bà dự định sẽ đưa chị cho pháp sư Lang.
" Định tiếp tục trấn lại à ? Kẻ đó đã đi khỏi tôi từ lâu rồi ! Có vẻ là đi đầu thai ! "
Câu nói vừa rồi của chị Tì khiến bà Sang như sét đánh ngang tai. Bà buông thỏng hai tay. Ánh mắt ánh lên nỗi buồn.
" Sao có thể... "
Điền Chính Quốc bỗng thấy sau lưng mình âm ấm, rồi một vòng tay ôm nó vào lòng. Nó quay người về phía sau, là cậu ba mắt rưng rưng.
" Chính Quốc...Chính Quốc phải không ? Mấy ngày nay Chính Quốc đi đâu vậy ? Sao không nói cho tôi biết. "
Nó suýt chút đã quên mất cậu ba. Mấy nay cậu đã tìm nó sao. Nó sợ người mình ướt làm bẩn quần áo cậu nên đẩy nhẹ cậu ra nhưng cậu vẫn nắm chặt tay nó như sợ nó lại đi mất.

BẠN ĐANG ĐỌC
Vkook | Hầu Ma
FanfictionĐiền Chính Quốc nhìn gương mặt trắng bóc không một chút máu của cậu hai mà nó hoảng. Chân nó bỗng rụng rời không đi nổi. "Cậu hai...em biết em có tội...nhưng xin cậu tha cho..." 29/10/23-? #1: Taekook #2: Vkook #2: Army