146

1.7K 200 8
                                    

Tự Độ

Editor: Cô Rùa

*

Ban đầu, toà cư xá này là toà nhà dành riêng cho gia đình công nhân của một nhà máy sản xuất đồ da.

Hầu hết mọi người ở đây đều quen biết lẫn nhau.

Khi đó chú Lý là bếp trưởng của căng tin trong nhà máy, cũng là họ hàng thân thích với giám đốc chỗ này.

Về sau, vị giám đốc ấy ngày càng giàu có nên chuyển sang kinh doanh cái khác, nhà máy cũng được bán lại cho người ta.

Giám đốc là người khá có lương tâm, công nhân được giám đốc mới giữ lại thì cứ tiếp tục làm việc trong nhà máy, còn những công nhân bị khai trừ vẫn có thể tiếp tục sống trong tòa nhà.

Đã nhiều năm trôi qua, chú Lý từ thanh niên trai tráng đến đầu hai thứ tóc, đến khi nhà xưởng sắp đóng cửa mà bọn họ hoặc con cháu của họ vẫn còn sống ở nơi này.

Chú Lý nói: "Tiết Phỉ mới chuyển đến đây ba năm, con bé là cháu gái của giám đốc nhà máy trước, là sinh viên hàng đầu của trường đại học công thương, sau khi biết nhà máy mà ông nội quá cố của nó làm giàu sắp đóng cửa, nó đã vượt hàng ngàn dặm để tới đây."

Ba năm trước, Tiết Phỉ chỉ mới 22 tuổi.

Ninh Túc không biết thế giới phó bản này có bối cảnh bằng cấp như thế nào, ở thế giới của họ, 22 tuổi chỉ mới tốt nghiệp đại học thôi.

Chú Lý: "Lúc đầu tôi cũng không biết, chỉ thấy con bé thường chạy tới nhà máy, ngày nào cũng trông rất năng lượng."

"Tôi đã nhắc nhở nó phải cẩn thận."

Ninh Túc: "Sao phải cẩn thận ạ?"

Bác Lý: "Nhà máy làm ăn thua lỗ đến độ sắp đóng cửa, cộng thêm việc công nhân lâu ngày chưa được trả lương, người dân nghèo túng, bức bối trong người không biết phải làm sao."

"Hơn nữa, gia đình của giám đốc mới cũng rất khó xơi, chẳng có người nào đơn giản cả, lý do nhà máy trở nên như vậy âu cũng là do mâu thuẫn nội bộ của gia đình bọn họ."

"Khi tôi biết chuyện thì con bé đã có bầu với giám đốc mới rồi."

"Tôi không biết nó có biết Phương Quốc Thắng đã có vợ hay không, sau khi mang thai ba tháng, nó chủ động kể cho tôi biết chuyện nó mang thai, khi ấy nó rất là vui vẻ."

Chú Lý: "Tôi lại kể cho con bé nghe chuyện nhà họ Phương và bảo nó đi phá đi, nhưng nó không chịu, muốn giữ đứa trẻ này lại."

Tối hôm đó là một đêm mưa, Tiết Phỉ cầm ô đứng bên ngoài căng tin rất lâu.

Mái tóc đen dày ướt đẫm những hạt mưa.

Chú Lý ra mở cửa, Tiết Phỉ cúi đầu nói với ông: "Chú Lý, cháu muốn giữ đứa trẻ này."

"Chú biết đấy, ông nội và cha cháu đều đã qua đời hết rồi, mẹ cháu thì tái giá, thực sự cháu rất muốn đứa trẻ này."

"Nhà máy là do ông nội cháu lập nên, hiện tại Phương Quốc Thắng đang phụ trách, cháu và anh ấy sau khi cứu nhà máy xong sẽ rời khỏi đây, nhà máy và đứa trẻ đều có ý nghĩa rất lớn đối với cháu, nhà máy cũng giống như thành quả từ sự hợp tác của chúng ta, cháu có thể bỏ nó nhưng đứa bé thì không được."

Nhóc zombie chỉ muốn an nhàn thôi - Chỉ YNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ