Phuwin nhìn Fourth rồi lại nhìn sang Mark và Satang với ánh mắt khó hiểu.
" H-hả? Anh hai? " - Phuwin
Fourth không để ý đến câu hỏi của Phuwin. Điều quan trọng nhất đối với cậu ngay bây giờ chính là người anh trai của cậu thực sự đã quay trở về rồi. Fourth nhìn người kia mà nước mắt chảy ra không ngừng, cậu dang đôi tay nhỏ ra, mong đợi cái từ đối phương. Mark cười hiền, anh đi đế và ôm cậu vào lòng, xoa đầu an ủi cậu. Fourth trong lòng Mark lúc này cứ như một đứa trẻ vậy, tiếng nấc lên từng đợt khiến ai cũng động lòng.
" Thôi nào. Fourth của anh không khóc nhé? Khóc là không đẹp đâu. Anh xin lỗi vì bao lâu nay không về với em. Em trai của anh, đã để em chịu nhiều tổn thương rồi. " - Mark xoa đầu đứa em trai nhỏ.
Mark thương Fourth, xem trọng cậu còn hơn cả mạng sống của anh. Đến nay về nhìn thấy em trai phải nằm viện với đôi chân bó bột với thương tích do vụ tai nạn, Mark tự trách bản thân nhiều lắm. Trách vì không thể lo được cho em, trách chính anh vì không thể ở bên cạnh em lúc em tuyệt vọng nhất, không thể an ủi em lúc em đau lòng nhất. Nếu không có Pond thông báo thì anh cũng chẳng biết chuyện này.
" Mark Pakin, cuối cùng anh cũng chịu về rồi. Đừng bỏ em một mình nữa được không? " - Fourth
" Anh hứa là anh sẽ không bỏ em một mình nữa. Em nhìn xem, anh với Satang là vì em nên mới về đây đấy. " - Mark
Satang ló đầu ra nhìn Fourth, cậu chưa kịp phản ứng đã bị Satang ôm trọn vào lòng.
" Anh nhớ em lắm, Fourth à. Mới đi có mấy năm thôi mà anh ngỡ như cả thập kỉ vậy đó. Nhớ em lắm luôn á. " - Satang
" Nhưng mà còn công việc của hai anh? " - Fourth
" Anh vì em nên nghỉ việc rồi. " - Satang
Fourth nghe Satang nói, cậu cứ ngỡ là thật nên mang mãi một gương mặt tội lỗi. Mark gõ vào đầu Satang một cái thật kêu, anh quay sang giải thích với Fourth.
" Nó đùa đấy, công ty anh dời về Thái. Anh về đây vừa làm vừa học. " - Mark
Fourth lúc này mới ngớ ra là mình bị Satang trêu, thấy cậu dễ bị lừa nên cứ lừa cậu suốt mà thôi.
" P'Satang sao lại trêu em? Em không muốn chơi với anh nữa, đi về lại Mỹ đi. " - Fourth
" Au, anh về lại Mỹ rồi ở với ai? Em không thương anh à? " - Satang
Fourth không muốn nghe, mặc kệ Satang có dỗ dành bản thân như thế nào. Cậu vẫn là bịt hai bên tai lại. Trong căn phòng hiện tại đang tràn ngập tiếng cười, bỗng dưng Pond lại lên tiếng :
" À mà, Fourth này. " - Pond
" Sao vậy ạ? " - Fourth
Joong nhìn thái độ ấp úng của Pond thì liền biết anh muốn nói gì. Joong nắm tay áo của Pond, muốn ngăn anh lại vì không muốn Fourth phải buồn nữa. Nhưng Pond đã nghĩ kĩ rồi, thà nói với cậu trước thì đến lúc cậu nhìn thấy cậu sẽ bớt đau hơn là vừa mới xuất viện đã phải nhìn thấy cảnh đó.
" Anh muốn nói với em một chuyện...nhưng em đừng sốc nhé? " - Pond
" Sao vậy? Anh cứ nói đi. " - Fourth