"Khóc chưa đủ sao?" Phó Bá Đông quay đầu nhìn sang, khóe miệng hơi nhếch lên, tựa như đang miễn cưỡng cười.
Ngọn đèn đường rất mờ, làn khói trắng chầm chậm bay lên từ cát thạch anh, khuôn mặt của Phó Bá Đông trở nên mơ hồ không rõ ràng trước làn khói.
"Phó thúc thúc sẽ không muốn nhìn thấy chị khóc." Cù Tân Cương biết Phó Bá Đông nghiện, liền tránh nhìn, đưa tay lên che sau mắt.
Phó Bá Đông chống tay vào lan can lạnh lẽo, hai tay tựa hồ không sợ lạnh, mu bàn tay dưới ánh đèn có chút nhợt nhạt, "Tôi biết, tôi chỉ là rất khổ sở, lại rất khó chịu, hiện tại không biết nên làm gì."
Cù Tân Cương cảm thấy Phó Bá Đông đang nói đùa, Phó Bá Đông luôn xử lý sự việc một cách có trật tự, như thế nào lại không biết nên làm cái gì.
Nhưng chính là trong ánh mắt cô, Phó Bá Đông thần sắc quả thực rất mệt mỏi, giống như một ngọn núi lửa ẩn dưới mực nước biển, quá kiềm nén, quá khắc chế.
Cù Tân Cương mím môi hỏi: "Chị đang chịu đựng sao?"
Phó Bá Đông biết cô đang ám chỉ cái gì: "Đúng vậy."
Nhưng Cù Tân Cương không nhìn ra được vẻ mặt không chịu nổi của Phó Bá Đông, giống như hết thẩy đều bị bi thương hòa tan.
Phó Bá Đông nhìn đàn ngỗng bơi lội trong hồ một lúc rồi lại nhìn ngôi nhà cũ vẫn sáng đèn.
Trong đêm lạnh lẽo, thứ ánh sáng ấy lẽ ra khiến người ta cảm thấy ấm áp, nhưng tiếc thay lại không phải vậy, ngôi nhà cũ dường như rất vắng vẻ, rất cô đơn.
Phó Bá Đông liền nói: "Trở về đi." Hai tay buông thõng bên người của cô run rẩy, hơi thở có chút hỗn loạn, nhưng hết thảy đều không đúng chỗ.
Đàn ngỗng trên mặt hồ rung rinh, gợn sóng lan ra nhiều lần.
Cù Tân Cương vẫn luôn nhìn thấy Phó Bá Đông, chậm rãi đi theo: "Chị... có thể chịu đựng được sao?"
Phó Bá Đông dừng lại, hít một hơi dài: "Không chịu đựng làm sao được, không thích hợp."
Trong ling đường, Minh Tinh vẫn không cử động nhìn vào lư hương, vì sợ hương cháy hết không thể thay kịp.
Phó Bá Đông ngồi ở bên cạnh Minh Tinh. "Mẹ, đi nghỉ ngơi đi."
Minh Tinh lắc đầu, hai mắt có chút sưng lên, "Không cần, đưa Giang Giang đi nghỉ ngơi. Chẳng phải con còn có việc phải làm sao? Đừng thức khuya, lát nữa con sẽ để Trần a di và những người khác tới, không cần lo lắng."
Phó Bá Đông gật đầu, xoay người nói với Cù Tân Cương: "Tôi đưa em đi nghỉ ngơi."
Cù Tân Cương nhìn hướng linh cữu được bao bọc bởi hoa rồi vội vàng đi theo, cô luôn cảm thấy cái chết là thứ gì đó rất gần đối với mình.
Cô đã quá quen với việc đổ lỗi cho bản thân về lỗi lầm của mình đến mức đôi khi cô cảm thấy rằng có thể có điều xui xẻo nào đó đang vây quanh mình.
Sau khi lên lầu, Phó Bá Đông đi vào thư phòng, khi Phó Bá Đông kéo ghế ra, chân ghế cọ vào sàn gỗ.
Trong im lặng, thanh âm này khiến Cù Tân Cương giật mình tỉnh táo lại.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ BHTT-EDIT] Người Đẹp Ngốc Nghếch
Short StoryGL Bách Hợp Tên Khác:《草包美人》 Tác Giả :一天八杯水 ( NHẤT THIÊN BÁT BÔI THỦY) Số chương; 60 Thể loại: Tình yêu, kẻ thù, hợp đồng tình yêu, hiện đại. Nhân vật chính: Cù Tân Cương, Phó Bá Đông