Cù Tân Cương không khỏi ngẩng đầu, cảm thấy có chút hoảng hốt, vẫn đang suy nghĩ về lời nói thẳng thắn chân thành của Lâm Trân Trân khi ở bên ngoài.
Nhưng sau khi vào cửa, sự chú ý của cô lại dễ dàng dồn về phía Phó Bá Đông.
Phó Bá Đông đứng ở trên lầu, hơi nghiêng về phía trước, có lẽ bởi vì có lúc quá điên rồ, làm cho Cù Tân Cương tưởng rằng cô ấy muốn nhảy xuống.
Cù Tân Cương theo bản năng đến gần, bắt giác trong đầu nảy sinh ra một ý nghĩ tiếp được Phó Bá Đông.
Nhưng Phó Bá Đông chỉ ở trên lầu bình tĩnh hỏi cô: " Lưu a di nói bạn của em đến đây, là Lâm Trân Trân sao?"
"Ừ." Cù Tân Cương đáp lại.
Phó Bá Đông gập khủy tay, chống lên lan can: "Nói về chuyện gì? Cô ấy còn đặt biệt chạy đến đây."
Cù Tân Cương ngẩng đầu nhìn Phó Bá Đông, sau đó lắc đầu.
Vẻ mặt Phó Bá Đông rất kỳ quái, tựa hồ có chút tò mò, nhưng lại kìm nén đứng yên, thoạt nhìn có chút cô đơn.
"Em muốn trở về sống cùng với cô ấy sao?"
Không biết điều gì đã khiến Phó Bá Đông nảy ra ý nghĩ như vậy, Cù Tân Cương ngẩng đầu nói: "Có thể cô ấy muốn chuyển đi, đến một nơi gần công ty hơn, cô ấy..."
Dừng một chút, cô nói tiếp: "Nhờ tôi giúp đỡ chuyển lời cảm ơn đến chị."
Phó Bá Đông nhếch lên khóe miệng, nhưng thần sắc cũng không quá tốt: "Không có gì, không cần cảm ơn."
Dừng một chút, cô lại nói: "Cảm ơn chị liền tốt rồi."
Cù Tân Cương tức khắc có chút lúng túng, thật giống như Phó Bá Đông chỉ cần một câu nói của mình, sẽ làm chút chuyện gì. Cô hơi co rút đôi tay đang buông thõng bên mình, nắm chặt ống tay áo: "Chị không phải đang làm việc sao? Làm sao lại từ thư phòng đi ra đến đây?"
Phó Bá Đông trầm mặc hồi lâu, ánh mắt trước sau cũng không có từ trên người Cù Tân Cương rời đi, bộ dáng vẫn là sắc sảo, luôn mang đến cho người ta cảm giác đắc thắng, chính là hiện tại, ánh mắt của cô lại không như vậy chắc chắn.
"Tôi ở thư phòng thấy em ra khỏi cửa, sao em không để bảo vệ đưa Lâm Trân Trân vào, liền như vậy đi ra ngoài, tôi còn tưởng rằng tối nay em sẽ không trở về."
Một người đứng ở trên lầu, một người đứng ở dưới tầng, chênh lệch chiều cao quá rõ ràng, thật dễ dàng khiến người khác cảm thấy bị đè nén ủy khuất.
Cù Tân Cương không có cố tình hạ giọng, bởi vì Phó Bá Đông đứng quá cao, nếu nói quá nhỏ, Phó Bá Đông khả năng nghe không rõ.
"Thời điểm lần đầu tiên tôi vừa đến đây,Lưu a di đã nói với tôi rằng chị không thích mời người ngoài vào nhà làm khách, cũng không thích đồ vật của người khác lưu lại trong nhà quá lâu."
Dừng một chút, Cù Tân Cương chớp chớp mi, phía dưới con ngươi nhuận nước, "Cho nên tôi mới không mang Trân Trân về đến, tôi sợ... chị sẽ cảm thấy không thoải mái."
BẠN ĐANG ĐỌC
[ BHTT-EDIT] Người Đẹp Ngốc Nghếch
Short StoryGL Bách Hợp Tên Khác:《草包美人》 Tác Giả :一天八杯水 ( NHẤT THIÊN BÁT BÔI THỦY) Số chương; 60 Thể loại: Tình yêu, kẻ thù, hợp đồng tình yêu, hiện đại. Nhân vật chính: Cù Tân Cương, Phó Bá Đông