Chương 14: Tình Tiết

45 1 3
                                    

Tòa lâu đài nguy nga tráng lệ ngập tràn ánh sáng, trái ngược với căn phòng tĩnh lặng chỉ độc một màu đen giơ tay chẳng nhìn rõ năm ngón. Phó Hạ Đình nằm gọn trên giường, ngực phập phồng từng nhịp.

Cánh cửa khẽ mở ra, Giang Khiêm đưa mắt nhìn qua khe cửa nhỏ. Thấy dáng người nhỏ nhắn đang nằm ngủ yên bên trong, hắn hài lòng đóng cửa lại. Người đàn ông đứng bên cạnh không nhịn được cười lớn, ngay lập tức bị Giang Khiêm thụi cho một phát vào bụng.

- Im miệng đi Giang Tạ, cậu ấy mà thức thì chú mày chết chắc.

Giang Tạ gượng người ngồi dậy, nhếch mép đáp:

- Đau đó anh, cậu ấy chắc là tổng lãnh phu nhân tương lai nhỉ? Không lẽ vì cậu ấy nên anh mới một hai bỏ không chịu kế vị mà chạy vào quân đội sao?

- Đúng, là cậu ấy.

- Hả? Là cái người làm chột mắt anh đó hả?

Hắn vội lao tới bịt miệng Giang Tạ, chợt tiếng cửa mở phát ra từ sau lưng khiến hắn lạnh người. Khẽ quay đầu lại, mồ hôi chảy ra nườm nượp. Phó Hạ Đình một tay vịn tay nắm cửa, tay còn lại ôm gối nằm. Cậu mắt nhắm mắt mở, quần áo xộc xệch, nhỏ giọng:

- Hai người đang làm gì vậy?

Giang Khiêm vội vàng ném Giang Tạ ngã lăn ra đất, nhanh chóng lao đến trước mặt Phó Hạ Đình.

- Sao vậy? Không ngủ được sao? Chúng ta quay về giường ngủ tiếp nhé?

Phó Hạ Đình dụi dụi mắt, lí nhí nói gì đó rồi quay trở vào trong. Hắn nối gót theo sau, không quên tặng cho Giang Tạ một ánh nhìn chết chóc rồi đóng sầm cửa lại.

Cậu chui tót lên giường kéo chăn kín người, sức lực lẫn tinh thần đều cạn kiệt sau cuộc chiến vừa nãy. Giang Khiêm bước đến cạnh giường, đưa tay bật chiếc đèn ngủ nhỏ bên cạnh.

Ánh sáng nhè nhẹ từ đèn chiếu phủ khắp căn phòng một màu xanh biếc. Từng gợn sóng nối tiếp nhau trên bức tường trắng xóa, nhẹ nhàng xoa dịu tâm hồn của những con người đang mệt lã đi trước thế giới ngoài kia.

Đôi mắt nâu sẫm mở to, đáy mắt là niềm vui khó tả. Phó Hạ Đình trở mình sang nhìn hắn, nhỏ giọng:

- Sao lại bật đèn ngủ lên vậy?

- Vì tôi nhớ có người nào đó nói không có đèn sẽ không ngủ được.

Ánh đèn chiếu rọi lên gương mặt nhỏ ẩn sau lớp chăn ấm. Tuy không nhìn thấy rõ nhưng vẫn nhận ra được ánh mắt thẹn thùng của đối phương.

- Tôi nói thế bao giờ...?

Phó Hạ Đình ấp úng, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn. Giang Khiêm chỉ im lặng mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh cậu. Hắn nhẹ nhàng cởi bịt mắt xuống lộ ra vết sẹo dài, đáp:

- Cậu có nhớ lúc còn ở học viện không? Lúc ấy có một tên điên đã gây sự với cậu, hắn cầm dao ăn lao đến.

- Vậy anh...

- Ừm.

Cậu trầm mặc không nói gì, chính hắn là người vì cứu cậu mà bị thương, mắt phải cũng mù không còn nhìn thấy được nữa. Phó Hạ Đình nắm lấy tay hắn, khóe mắt đỏ hoe.

Nhiệm Vụ Của Ta Là Ngăn Nam Chính Hắc Hóa [ DROP]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ