Chương 18: Chuyện Gì Vậy?

26 1 1
                                    

Bàn tay chạm nhẹ lên gương mặt đang say giấc, hai mí mắt nặng trĩu từ từ mở ra. Phó Hạ Đình đẩy tay Giang Hạ ra rồi trở mình sang hướng khác.

Hắn không những không giận mà còn cảm thấy tiểu mĩ nhân trước mặt rất dễ thương.

- Ta sắp thượng triều rồi, ái phi không muốn dậy tiễn ta sao?

Ngươi thượng triều là chuyện của ngươi, liên quan quái gì đến ta? Y chỉ dám nghĩ trong lòng chứ nào dám nói ra, cái mạng nhỏ này vẫn còn quan trọng lắm!

Phó Hạ Đình lồm cồm ngồi dậy, choàng tay qua cổ hôn hắn một cái xong lại nằm phịch xuống giường. Đêm qua hắn cứ tiện tay sờ mó lung tung khiến y chỉ lo phòng địch mà không nghỉ ngơi được tí nào.

Hắn biết đêm qua mình hơi quá trớn, dọa ái phi của hắn sợ đến mất ngủ nên chỉ đành đi trước để tiểu mĩ nhân có giấc ngủ ngon.

Vừa đóng cửa lại, Tú Tú đã bưng điểm tâm sáng đến. Giang Hạ liền đưa tay ngăn lại, trầm giọng:

- Cho đến khi y ra khỏi phòng, bằng không tất cả các ngươi đều không được làm phiền đến giấc ngủ của y.

- Nô tì đã rõ.

Hắn gật đầu hài lòng cất bước rời khỏi Đông Uyên cung. Phó Hạ Đình còn đang say giấc thì Py bỗng lao thẳng vào người khiến y xém tí thì hồn lìa khỏi xác. Y vội tóm tai con thỏ béo kia giơ lên trước mặt, miệng nở một nụ cười méo xệch, nói:

- Mi chán sống rồi chứ gì?

Py dùng ánh mắt thỏ con nhìn Phó Hạ Đình, bộ dạng đáng yêu khiến người ta chẳng tài nào giận nổi. Y đành buông nó ra, tay xoa chỗ đau của mình, tiếp lời:

- Chuyện gì vậy? Hắn đi rồi, ta còn không được ngủ sao?

" Ký chủ, người mau ra ngoài đi dạo đi, tình tiết sắp tới rồi không còn thời gian nằm ngủ đâu! "

Y mặt hậm hực đi thay y phục, cài tóc gọn gàng, thấy y phục có hơi trống trải nên y tiện thể lấy dây chuyền để ra bên ngoài rồi bước ra khỏi phòng. Cung nữ đang nhặt lá ở dưới gốc cây gần bàn đá nhìn thấy y đi tới liền đứng dậy cúi đầu kính cẩn, nói:

- Chủ nhân, ơ?

Nàng ta hét lên khiến y giật mình không hiểu chuyện gì. Cung nữ kia nhanh chóng tiến đến gần quỳ xuống trước mặt y, run giọng:

- Chủ nhân, sau này việc thay y phục xin hãy gọi nô tì.

- Không cần phức tạp vậy đâu, ta là nam nhân mà, các ngươi phận nữ nhân vào có chút bất tiện. Mà sao ngươi lại nhặt lá bằng tay, sao không dùng chổi quét?

Cung nữ nghe xong mới từ từ đứng dậy, đáp:

- Hoàng thượng trước khi đi đã căn dặn chúng nô tì không được làm phiền giấc ngủ của người. Nô tì không dám dùng chổi sợ khiến người khó ngủ.

Người thời xưa đúng là khổ thật, Phó Hạ Đình chỉ biết lắc đầu rời đi. Y tiện thể ghé qua lấy ít điểm tâm sáng nhâm nhi trong lúc đi dạo. Py nhìn mà không khỏi ngán ngẫm.

" Ký chủ, đi đến vườn thượng uyển đi, lát nữa sẽ có kịch hay đó! "

Phó Hạ Đình mỉm cười, vài tình tiết vặt vãnh kia làm sao làm khó y cho được. Thong dong men theo con đường ngập tràn bóng cây mát rượi, nhìn cái cung cách đi của y mà Py ngán ngẩm chả hiểu nổi.

Nhiệm Vụ Của Ta Là Ngăn Nam Chính Hắc Hóa [ DROP]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ