Chương 5: Mặc Nghị

144 6 2
                                    

Chiếc xe hơi rẽ lối vào căn biệt thự sang trọng, một người đàn ông trong bộ vest lịch lãm bước xuống. Cánh cổng từ từ mở ra, vài người giúp việc đã đứng thành hàng từ trước, cúi đầu cung kính:

- Mừng đại thiếu gia đã về.

Hắn lạnh lùng lướt ngang qua chẳng thèm để lại một ánh nhìn, bước thẳng vào bên trong. Một người giúp việc nhanh chóng theo chân hắn, nói nhỏ:

- Dạ thưa thiếu gia, cậu...thiếu phu nhân hôm nay không chịu ăn cơm, bệnh cũng không muốn dùng thuốc.

- Ừm.

Hắn mặt lạnh như băng, nhanh chóng đi thẳng về phía căn phòng ở cuối dãy hành lang. Cánh cửa dần mở ra, bên trong là một thiếu niên mặt mày tái nhợt, trên người là những sợi xích trói chặt cả tay và chân.

Những dấu hôn, vết cắn trải dài khắp cơ thể có phần tiều tụy. Người thiếu niên nhìn thấy hắn, ánh mắt không chút dao động. Đôi mắt vô hồn không mang một chút tia sáng của một cậu con trai vừa qua tuổi đôi mươi.

Hắn bước tới đưa tay nâng cằm cậu lên, trầm giọng:

- Em bướng cái gì? Đói không ăn, bệnh không uống thuốc, em muốn chết sao? Hay do tôi nhẹ nhàng quá nên em mới không nghe lời?

Người giúp việc bước vào, trên tay là khay thuốc và bát cháo. Hắn cầm lấy ly nước và thuốc cho vào miệng, tay bóp mặt ép cậu mở miệng, cưỡng ép bắt cậu uống thuốc. Bàn tay thon dài đưa lên vuốt mái tóc đen óng, hắn khẽ liếm môi, nhìn cậu nói:

- Giá như em ngoan ngoãn hơn một chút thì anh đã chẳng phải nhốt em lại như thế này. Dư Nguyên, em muốn gì anh cũng đều chiều em hết, chỉ cần em yêu anh và ở bên cạnh anh thôi.

- Em muốn rời khỏi đây.

Dư Nguyên mặt lạnh như băng, không thèm trao hắn dù chỉ là một ánh nhìn. Hắn tức giận nắm chặt lấy vai cậu, nói:

- Anh sai ở đâu, em nói đi!! Chỉ bởi vì chúng ta là anh em? Chúng ta không phải anh em ruột, sẽ không ai dám nói gì chúng ta đâu.

- Dừng lại đi Thẩm Lăng, em thật sự rất mệt rồi.

Thẩm Lăng ngẩn người, giúp việc đến gọi cũng không nghe. Hắn nhìn cậu, khóe mắt đã đỏ lên:

- Không sao hết, rồi sẽ có một ngày em yêu anh thôi.

- Thiếu gia...

- Cái gì!

Ánh mắt sắc lạnh của hắn khiến người giúp việc sợ hãi, run rẩy nói:

- Dạ...dạ Giang thiếu gia nói là có việc muốn gặp cậu nhưng gọi mãi chẳng thấy cậu nghe máy.

- Ừm.

Thẩm Lăng đứng dậy đi ra ngoài, căn phòng tối đen như mực chỉ còn bóng dáng gầy gò của Dư Nguyên. Cậu vùi đầu vào màn đêm, nước mắt lặng lẽ rơi.

.........

Thẩm Lăng mặt tối sầm nhìn Giang Tiêu Việt, dường như chỉ cần ngồi đây thêm 1 tí nữa chắc chắn hắn sẽ đấm vào mặt anh rồi quay đít đi về. Giang Tiêu Việt nhìn cái mặt như táo bón 10 ngày của Thẩm Lăng thì chắc mẩm hơn nửa là do cậu vợ của hắn. Anh nhìn Thẩm Lăng, cẩn thận dò xét:

Nhiệm Vụ Của Ta Là Ngăn Nam Chính Hắc Hóa [ DROP]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ