Tiết chào cờ tuần này không có gì hấp dẫn. Lam cố nhướng đôi mắt nhập nhèm chưa tỉnh, những tiếng ồn bên tai như vọng lại từ một nơi rất xa. Nó chẳng nghe rõ mọi người đang nói gì.
Bàn tay Lam bị khều nhẹ, nó ngơ ngác ngẩng đầu lên.
"Dựa vào lưng mình này. Lắc lư một lát lại rớt đầu xuống đất."
Lam nghe thấy Điền cười nhạo nó. Nhưng buồn ngủ quá, Lam quyết định sẽ ghi sổ trước, tính nợ sau. Thế là Lam kéo ghế nhựa nhỏ lại gần Điền rồi gục đầu vào lưng cậu một cách dứt khoát. Lạ lắm. Rõ là một giây trước đôi mắt Lam còn đang bị cột hai tạ đá, giây sau, ngay khi chạm trán vào lưng Điền, người nó lại tỉnh táo hơn cả uống Red Bull.
Nó cảm giác được Điền giật thót lên, nhưng rất nhanh, cậu bạn lại ngồi ngay ngắn như trước. Ở góc độ của Lam, nó nhìn thấy được một nửa tấm lưng của Điền ẩn hiện sau lớp áo trắng. Tiếng tim đập thình thịch, thình thịch đều đặn truyền vào tai nó. Nhanh và rõ. Nó thậm chí còn chẳng phân biệt được đấy là tiếng tim mình, hay tim Điền.
"Lam nó bị làm sao đấy?" Giọng thằng Khiêm vang lên khe khẽ.
"Suỵt!" Nó nghe rõ tiếng của Điền, dù cậu lí nhí như thể đang nhắc bài trong giờ kiểm tra, "Lam mệt."
Thật ra Lam đã tỉnh táo rồi. Nhưng có lẽ vì xuất phát từ sự vương vấn không thể diễn tả thành lời, nó giả dạng thành một người đang lim dim ngủ. Nhưng rồi dù cho Điền có là cục vàng, nhìn mãi một góc lưng nó thì cũng thấy chán.
Lam chớp chớp mắt, suy nghĩ có nên "tỉnh" lại không.
Điền ngồi phía trước Lam, lưng thẳng tắp, thành công che người bạn đang gục trên lưng mình khỏi ánh mắt như laze của Mẹ Thi. Có trời mới biết, cậu đang căng thẳng như thế nào. Trong thoáng chốc, Điền nghĩ rằng mình đang tự ngược. Dẫu vậy, nhớ đến khuôn mặt ngơ ngác vì thiếu ngủ của Lam, Điền lại cố gắng ngồi yên.
Mãi đến khi tiếng trống vang lên, tiết chào cờ kết thúc, Lam mới ngồi dậy.
Lúc đầu, vốn dĩ nó đã tỉnh rồi. Thế mà chẳng hiểu sao ngồi mãi, ngồi mãi, nó lại thiếp đi thật.
"Ôi!" Lam xoa xoa cái cổ mỏi nhừ, suýt xoa một tiếng.
"Đau à?" Điền cầm lấy ghế nhựa trên tay Lam, giúp nó mang vào lớp.
"Hơi mỏi một tí." Lam nhoẻn miệng cười, "Lưng có đau không?"
Điền cũng cười lại, dịu dàng lắc đầu.
"Lát nữa..."
"Này!" Khánh phi từ chỗ nào đó đến, cắt ngang lời của Điền và vỗ "bốp" vào bả vai Lam. "Tối qua mày thức rình ăn trộm à? Ngồi bên ngoài mà ngủ như lợn ấy."
Lam hít một hơi, xoa chỗ vai nóng lên. Nó phát cọc, nắm tà áo dài lên rồi giơ chân đá vào đùi Khánh, "Mày biết đau không?"
Điền nhíu mày, nhưng chưa kịp nói gì, Khánh đã đốp chát với Lam.
"Mày cũng biết đau à?" Giọng Khánh dịu lại, "Ăn sáng chưa?"
"Ăn rồi." Lam phẩy tay, quay người bước về phía lớp học.
11A6 ở tầng một. Chỉ cần đi hai đoạn cầu thang, quẹo trái là đến. Trường THPT Lộc Châu xây theo hình vuông. Từ cổng trường vào nhìn sang tay trái là dãy nhà hiệu bộ, đối điện cổng là dãy nhà B, nơi học tập của khối mười, hai bên trái, phải lần lượt là nhà A, C - căn cứ của khối 12 và 11.
BẠN ĐANG ĐỌC
Bật đèn xanh - Mèo Mùa Hạ
Hài hước|| Hứa không drop. Mình chỉ tạm dừng một thời gian để giải quyết xong các công việc cá nhân và chỉnh sửa lại cốt truyện thôi nè. Các bồ có thể theo dõi thông báo từ page Mèo Mùa Hạ trên Facebook để cập nhật tin tức nhanh nhất nha. Mình chân thành cả...