Chương 10: Đừng bỏ em

889 67 6
                                    



Biến thái, trong đầu em chính là hiện lên hai từ biến thái với lão già cáo lợn này, em khóc, Wangho sợ, rất sợ. Lão ta kéo tay em về phía gã.

"A..thả tôi ra." - Em dẫy dụa kịch liệt, nhưng vẫn bị lão đè dưới thân.

Tiếng cười tởm lợm cứ thế chiếm cả căn phòng. Lão ta cầm một ly nước chứa thuốc đã chuẩn bị sẵn.

"Ta đã thông báo cho thằng khốn Lee Sanghyeok để nó đến đây rồi, em yên tâm đi một lát nữa nó sẽ chết ngay tại đây."

Em dừng tay lại khi lão nhắc đến Lee Sanghyeok, em bị đám này bắt lúc đi học sáng nay, Lee Sanghyeok đang ở đâu? Xào huyệt của chúng đầy mùi thuốc súng quanh quẩn, em lo cho anh? Em chẳng mong anh đến đây, nơi này nguy hiểm biết bao. Nhưng nếu anh không đến, em biết làm sao?

"aaaa..ông làm gì? Bỏ tôi ra." - Nhân lúc em mải suy nghĩ, lão già hôn vào cổ em một cái, mông cũng bị lão bóp mạnh.

"Đừng mà..." - Wangho hét lớn.

*cạch*

Tiếng mở cửa, lão ta dừng động tác cưỡng bức sau đó lia ánh mắt sắc lạnh về người vừa bước vào. Wangho hãi hùng nhìn gương mặt đầy sẹo của tên đàn em kia nhưng cũng may nhờ tên đó cản trở được hành động cầm thú của lão già.

"Chuyện gì?" Lão Đại Ngưu lên tiếng, dám làm phiền lúc gã vui chơi với người đẹp.

Tên đàn em bước đến cúi đầu rồi nhanh miệng báo cáo.

'Đại ca, phía Lee Sanghyeok đang điên cuồng tìm người. Chúng ta đã báo tin và yêu cầu hắn đến đây một mình, hắn cũng chấp nhận rồi ạ."

Lão ta nhếch môi lên cao sau đó dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn em, tay lão vỗ vào mặt em mấy cái. - "Xem ra em đối với thằng chó Lee Sanghyeok cũng quan trọng đấy chứ? Ta sẽ khiến nó phải trả giá vì dám đối đầu với ta."

Wangho rúc cả người xuống không muốn đụng chạm, lão già hôn vào má em một cái làm em có cảm giác buồn nôn.

"Chờ xem, nó sắp đến rồi."

Lão ta đứng dậy sửa lại quần áo, chiếc ly đựng thuốc kia vẫn để trên bàn nó chính là hệ lụy của đêm hôm nay. Wangho ngồi dậy khi gã rời đi, em điên cuồng tìm cách để chạy trốn nhưng xung quanh chỉ là bốn bức tường, em gục mặt bên cạnh chiếc giường vì tuyệt vọng và sợ hãi.

"Lee Sanghyeok, chú không được đến đây, lão già kia giết chú mất..."

Em lo cho anh, câu nói của tên đàn em kia em nghe rất rõ. Có phải Lee Sanghyeok sẽ đến một mình không? Nếu như thế làm sao anh chống trả được đây.

Wangho khóc ướt cả mặt, nỗi sợ bao trùm lấy em trong không gian u ám này. Chú nhất định không được để bị thương...Lee Sanghyeok.


Đêm đến...

Lee Sanghyeok sau khi nhận được cuộc điện thoại từ lão già đó điên tiết đập phá mọi thứ trong phòng, anh phóng nhanh ra xe không để lại một tin nào cho đàn em. Hyeonjoon có hỏi mà anh vẫn không trả lời.

Một thân tây trang đen bước ra xe của mình phóng thẳng vào màn sương đêm lạnh buốt.

Tim anh đập loạn. Anh sợ rồi. Han Wangho, cho dù có chết tôi cũng cứu em. Nếu cái chết có thế không làm vấy bẩn em tôi cũng nguyện.

[Fakenut] Bảo bối của Lee SanghyeokNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ