Chương 14: 18 tuổi

865 55 10
                                    


Han Wangho chạy thật nhanh xuống phòng khách, đôi má đỏ bừng đến mức muốn chảy cả máu, môi em mím chặt lại.
Quên đi, những gì em vừa chứng kiến xin hãy qua hết đi. Em ngơ ngẩn một lúc sau đó lấy hai tay che mặt mình lại, hai chân vẫn vung vẩy phía dưới. Không phải vì em thấp đâu do ghế nhà Lee Sanghyeok cao quá thôi.
"Thật đáng ghét sao mình lại thấy những thứ không nên thấy thế này?"

Một lúc sau Lee Sanghyeok cũng bước xuống, anh nhìn thấy Han Wangho ngồi đó vỗ vỗ hai cái má bánh bao ửng hồng của mình liền bật cười đi đến ngồi cạnh em.
"Em ngượng cái gì? Không phải cái gì cũng làm rồi sao, vừa rồi còn nhìn chăm chú lắm cơ mà, nhìn em cứ như vừa ăn trộm về ấy." – Anh kéo hai cái tay che mặt em ra.

"Không, bỏ ra." – Tay em vẫn cố che mặt vì em rất ngại mà cái tên này lại không biết liêm sỉ là gì còn dám trêu chọc em.

Đọ lực tay với anh như trứng trọi với đá, anh thành công gỡ tay em ra nhìn thấy gương mặt phiếm hồng xinh đẹp liền nhìn em thật lâu. Han Wangho nín thở nuốt một ngụm nước bợt nơi yết hầu nhỏ bé kia.
"Buông...buông tôi ra."
Lee Sanghyeok ôm lấy em.
"Wangho đáng yêu như vậy tôi phải mua thêm ổ khoá rồi."

Han Wangho nghe vậy liền cong cong cánh môi. Cảm xúc khó tả này là yêu sao?
"Lúc nào cũng lưu manh, chú thả tôi ra đi đau quá."
Anh ôm em chặt cứng như muốn bóp ngạt em vậy, mãi mới buông ra nhìn em.
Thì ra giấc mơ kia chỉ là do anh tưởng tượng, Wangho của anh vẫn ngây thơ thuần khiết biết bao, sợ sẽ làm em đau, sợ em sẽ từ chối mình nữa. Nhưng em chẳng hề kinh tởm tôi, chẳng ngại cái ôm này.

Han Wangho to mắt xít gương mặt lại nhìn gương mặt như pho tượng của anh.
"Chú à."
"..."
"aaa"

Em lại bị ôm lấy, môi anh rà sát nơi vùng cổ của em mút lấy vùng trắng nõn ấy. Han Wangho bất ngờ nhưng không hiểu sao cơ thể lại phối hợp cùng Lee Sanghyeok.
"ưm..chú làm gì?"
Vết dâu nhỏ đỏ được tạo ra , anh buông em ra mỉm cười.
"Đánh dấu chủ quyền một chút."
Có phải tên này ngốc rồi hay không? Thân đã ngoài 30 mà tính tình lại trẻ con đến thế. Hai tay em đặt lên ngực anh đẩy ra.
"Trẻ con."
Trẻ con? Em dám gọi tôi là trẻ con?
Em định đứng dậy khỏi ghế liền bị một lực tiếp theo của anh đè mạnh xuống, dì giúp việc bước ra nhìn hấy cảnh này từ xa liền rón rén vào lại chỗ cũ.

Han Wangho nhắn nhó chắn tay nhỏ trước ngực anh.
"Chuyện gì nữa? Thả tôi ra..ưm."
Môi nhỏ bị chiếm lấy, tay em đập loạn xạ trên lưng anh.
"ưm...buông ra..."
Thả môi em ra anh trầm giọng. – "Wangho, em gan thật đấy. Lần đầu tiên có người cả gan gọi tôi trẻ con, ai trẻ con hơn ai em nói lại xem."
Han Wangho nhìn anh, gương mặt Lee Sanghyeok đẹp trai thật đấy.
"Lúc nào cũng thế, chú bắt nạt tôi. Thả ra mau."
"Tôi là gì của em? Nói đi."
"LÀ CHÚ" – Ngắn gọn xúc tích, nhưng sát thương cao.
"Em..."

Han Wangho trêu chọc được anh liền cười lớn, nụ cười làm điên đảo tâm tư anh từ lần gặp đầu tiên đã quay trở lại. Không nhịn nổi anh hôn lấy môi em, chiếc lưỡi ươn ướt luồn vào khoang miệng làm loạn. Han Wangho chỉ thể đón nhận vì em bị anh ghìm chặt thì có thể làm gì. Nụ hôn giữa em và anh không có gì là mới mẻ nữa mà chính Han Wangho đã nghiện đôi môi của Lee Sanghyeok từ lúc nào không hay.

Đến khi hết dưỡng khí cả hai mới luyến tiếc rời đi kèo theo sợi chỉ bạc lấp lánh, gò má em hồng hơn lúc trước cúi gằm không dám ngẩn lên. Anh ôm eo nhỏ của Wangho vào lòng, cằm dụi dụi vào vai em vì Wangho nhỏ nhắn như mèo con sũng nước vậy. Mùi hương từ cơ thể em làm anh lưu luyến, em rúc cả mặt vào lòng anh cảm nhận nhịp tim đang đập rất mạnh của anh.
"Như cũ, chỉ muốn nói với em mỗi ngày một câu 'yêu em' Wangho à."

Han Wangho 18 tuổi.
Thời gian cứ thế trầm lặng trôi qua, tình cảm nỗi đau đều có cả. Han Wangho đã bước sang tuổi 18 đẹp đẽ.

Hai năm rồi kể từ ngày Lee Minhyeong rời đi du học nước ngoài. Mỗi ngày em đều nhận được tình yêu mãnh liệt từ Lee Sanghyeok.
Thay lòng? Chẳng phải như thế.
Trong mắt Lee Sanghyeok, Han Wangho chính là chân lý cuộc đời anh. Nuôi em từ năm 16 tuổi, chiếm ngự cả thể xác lẫn tâm em là điều anh đã có. Wangho, còn em thì sao?| Sau hai năm trưởng thành em đã yêu anh chưa?

Cánh đồng hoa cải năm nào anh lại đưa em đến. Nụ hôn vẫn còn đó.
Lee Sanghyeok. Hai năm để em trưởng thành, hai năm để em chuẩn bị tinh thần để yêu anh nhiều hơn. Anh có hiểu cho em.
Đứng giữa bạt ngàn hoa vàng tròng buổi hoàng hôn. Wangho vòng hai tay qua cỏ anh đôi mắt em cong cong xinh đẹp.
"Wangho à."
Chúng ta bên nhau hai năm, tôi đã làm đúng phải không? Hai năm qua có đủ để em chấp nhận tôi không, hai năm để em mãi mãi là của Lee Sanghyeok.
"Sanghyeok..." – Giọng nói em có chút thay đổi chẳng là em đã không còn là cậu nhóc 16 tuổi năm đó nữa.

Hai tay siết chặt lấy eo em. Con đường màu hồng dần dần mở rộng chào đón một tình yêu mới.
Em mỉm cười, nhìn nhau đắm đuối cho đến khi hai đôi môi chạm vào nhau hoà quyện cùng muôn vàn cảm xúc như thiêu đốt khoả tâm lúc này.
Nụ hôn ngọt ngào, dây dưa không dứt... Anh buông em ra.
"Wangho, em đã yêu tôi chưa? Hai năm rồi em có động lòng?"
Wangho cười hiền hoà hôn vào má anh.
"Làm đúng như lời chú nói, tuổi 18 này dành cho chú, tình yêu của em."
Em ngượng đỏ chín cả mặt ôm lấy anh. Cả thân hình nhỏ nhắn nép bên một người đàn ông lực lưỡng.
"Nguyện trao cho anh, Lee Sanghyeok, em...em yêu anh."

[Fakenut] Bảo bối của Lee SanghyeokNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ